Cây số 7 Phú bài, 1960
Năm đó lớp tôi học lớp 5 thì phải (thời đệ nhất Cộng hoà, gọi tên lớp ngược, lớp 5 là lớp 1 bây giờ), cô giáo lớp tôi tên Thủy.
Cô trẻ nhất trường, hình như chỉ mới 17 tuổi, tóc dài chấm gót chân, cô người nhỏ nhắn nhà tuốt trong vùng ruộng sâu trong làng nên cô trọ ở nhà tôi. Nói chung cô khác hẳn bọn gái làng vì học hành nên thân hình thon thả, không ruộng nương nên da trắng và trên hết là cô biết điệu.
Cô ở trọ nhà tôi từ thứ hai cho đến chiều thứ sáu thì về nhà mẹ sâu trong ruộng, một đôi lần cô cho tôi về cùng, những trái sim tím ngọt lừ cuống họng vẫn còn vương đâu đó sau hơn nửa thế kỷ trong tôi, những đêm ngủ cô ôm trong lòng không mộng mị. Những lần cô gội đầu, tôi được vinh đự múc nước đưa cô, vì cô phải đứng trên chiếc ghế đẩu để gội cho tóc không chấm đất.
Vinh dự nhất thời mẫu giáo là được ôm đống vở chạy theo sau cô vào lớp, từ nhà tôi đến trường cách khoảng chừng vài chục căn nhà với con đường nho nhỏ trải đá dăm, mỗi khi cô đi ngang bị bọn trai làng chọc ghẹo cô ngoáy đít đi mắt không thèm liếc, trong ý nghĩ non nớt tôi chỉ ước ngày nào lớn lên đuổi hết bỏn đi cho cô không phiền lòng!
Gia đình tôi vào Nam vài năm sau đó, tôi cũng không nhớ nổi cô đã ra khỏi ký ức tôi từ lúc nào, chỉ còn lưu lại mãi mơ hồ hình ảnh cô, chiếc lưng eo thon trong áo dài trắng với suối tóc dài và mơ hồ vị ngọt của sim tím cả không gian.
Nhớ cô! 42.