Ten years ago, on a cold dark night
A man was killed 'neath the town hall lights
Those few there they all agreed
That the slayer who ran, he's looked a lot like me
N' now she walks these hills in a long black veil
She visits my grave when the night winds wail
Nobody knows, nobody sees
Nobody knows but me!
Now the judge said to me: What is your alibi?
If you were somewhere else, then you might not have to die
Ohh, but I just stood there speechless, although it meant my life
For I'd been in the arms of my best friend's...wife
And now she walks these hills in a long black veil
She visits my grave when the night winds wail
Nobody knows, nobody sees
Nobody knows but me
Now the scaffold is high, and eternity's near
She stood down in the crowd and shed not a single tear
Sometimes late at night, when the cold wind moans
In a long black veil, she...cries...over...my...bones
N' now she walks these hills in a long black veil
She visits my grave when the night winds wail
Nobody knows, nobody sees
Nobody knows but me
Nobody knows, nobody sees
Nobody knows... but... me...
Nobody knows... but... me...
----------------
Mười năm trước, trong một đêm lạnh
Một người bị giết dưới đèn đường phố
Một người bị giết dưới đèn đường phố
Mấy người nhân chứng đều nói
Tên giết người bỏ chạy, nhìn rất giống tôi
Giờ em vẫn rảo trên đồi với chiếc khăn tang
Giờ em vẫn rảo trên đồi với chiếc khăn tang
Những đêm gió gào ai oán em vẫn viếng mộ tôi
Không ai biết, không ai hay
Ngoại trừ tôi
Ông toà nói với tôi: Chứng cớ ngoại phạm của anh đâu?
Nếu chứng cứ anh ở xa đâu đó, sẽ không bị tử hình
Nhưng tôi đứng đó nín thinh, cũng biết là đời mình tiêu
Chỉ vì...đêm đó tôi trong vòng tay vợ bạn tôi
Giờ em vẫn rảo trên đồi với chiếc khăn tang
Những đêm gió gào ai oán em vẫn viếng mộ tôi
Không ai biết, không ai hay
Ngoại trừ tôi
Giờ đây đứng cao trên giá treo cổ, giờ chết đã gần
Em đứng dưới đám đông mà mắt ráo khô không lệ
... Đôi khi đêm đến với cơn gió nỉ non
Em khăn tang nước mắt rên rỉ trên đống... xương... tàn... của... tôi
Giờ em vẫn rảo trên đồi với chiếc khăn tang
Những đêm gió gào ai oán em vẫn viếng mộ tôi
Không ai biết, không ai hay
Ngoại trừ tôi
Không ai biết, không ai hay
Ngoại trừ tôi
Bài hát là lời oán của một oan hồn vọng về từ đáy mộ, nạn nhân tự xưng là "tôi", câu chuyện bắt đầu:
Vào một đêm đông, một người bị giết dưới đám đèn đường tại khu thị trấn nhỏ, khi cảnh sát điều tra các nhân chứng đều mô tả hung thủ giết người có hình dáng giống như tôi, cảnh sát bắt và đưa ra toà.
Ông toà khi hỏi: "Nếu anh chứng minh được đêm đó anh ở chỗ nào, có người làm chứng là anh thoát tội, nếu không anh sẽ bị treo cổ đó!".
Tôi đứng đó nhìn ông toà không trả lời, tôi biết im lặng thì tôi sẽ chết, vì đêm đó tôi... nằm trong vòng tay em, vợ thằng bạn thân của tôi, làm sao tôi dám nói?
Ngày xử tội, khi đứng trên giàn treo cổ, cái chết đã gần bên, nhìn xuống đám dân chúng đến coi tử hình có em lẫn trong đám đông, mắt em ráo hoảnh không một giọt lệ.
Những đêm tối trời trở lạnh, gió rít qua những tấm mộ chí, em phủ người trong tấm khăn tang đen, rên rỉ trên nấm mồ che phủ đống xương tàn của tôi.
Em lê bước trên nghĩa trang với tấm khăn tang đen phủ mặt, những đêm lạnh gió gào ai oán thổi qua những mộ chí, em đến viếng tôi -không ai biết, nào ai hay, chỉ mình tôi biết- em ơi!
Vào một đêm đông, một người bị giết dưới đám đèn đường tại khu thị trấn nhỏ, khi cảnh sát điều tra các nhân chứng đều mô tả hung thủ giết người có hình dáng giống như tôi, cảnh sát bắt và đưa ra toà.
Ông toà khi hỏi: "Nếu anh chứng minh được đêm đó anh ở chỗ nào, có người làm chứng là anh thoát tội, nếu không anh sẽ bị treo cổ đó!".
Tôi đứng đó nhìn ông toà không trả lời, tôi biết im lặng thì tôi sẽ chết, vì đêm đó tôi... nằm trong vòng tay em, vợ thằng bạn thân của tôi, làm sao tôi dám nói?
Ngày xử tội, khi đứng trên giàn treo cổ, cái chết đã gần bên, nhìn xuống đám dân chúng đến coi tử hình có em lẫn trong đám đông, mắt em ráo hoảnh không một giọt lệ.
Những đêm tối trời trở lạnh, gió rít qua những tấm mộ chí, em phủ người trong tấm khăn tang đen, rên rỉ trên nấm mồ che phủ đống xương tàn của tôi.
Em lê bước trên nghĩa trang với tấm khăn tang đen phủ mặt, những đêm lạnh gió gào ai oán thổi qua những mộ chí, em đến viếng tôi -không ai biết, nào ai hay, chỉ mình tôi biết- em ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét