Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2018

Tao ngộ 20: Cán bộ Nghệ.

Thời gian ở K1/Z30C tôi nằm trong đội rau xanh 18 (có nhiều đội rau xanh: đội 24, đội 19... Tôi cũng không nhớ rõ từ đâu mà có tên như thế?)

Mỗi đội có biên chế một quản giáo, đội tôi là cán bộ quản giáo tên Nghệ, anh chàng này lớn hơn tôi khoảng 5 tuổi, cỡ 25. Người tầm thước kiểu phổ biến dân miền Bắc với cằm bạnh, khuôn mặt góc cạnh, dân xứ Nghệ nói tiếng trọ trẹ, tôi không phân biệt được dân vùng này Thanh Hóa hay Nghệ An hoặc Hà Tĩnh.

Thời đó rất đói, bọn tù chúng tôi còn có tiếp tế của gia đình nên còn cầm cự được, cán bộ thì chịu chết vì không có nguồn tiếp tế, vì vậy một số bạn tù người Tàu chụp cơ hội mua chân nấu nước để được thoải mái. Họ nhắn người nhà gởi đặc biệt riêng phần kẹo bánh, thuốc lá và trà rất nhiều, đủ để cung cấp cho cán bộ trong vòng mỗi tháng. Anh bạn tù này đương nhiên được chân nấu nước-châm trà chiêu đãi cán bộ quản giáo trong suốt ngày làm việc ngoài công trường bằng những loại quà mà họ mang theo.

Cũng không nhiều nhặn gì lắm, nhưng rõ là những thứ mà các anh chàng cán bộ này chưa hề được thưởng thức nên anh bạn tù này có được sự thoải mái, không phải làm việc nặng và chỉ loanh quanh trong khu bếp của đội rau xanh.

Nói về anh chàng quản giáo, anh chàng này nổ thôi rồi -là nổ với đám vệ binh, chứ không phải với chúng tôi, đám tù- toàn bộ đám vệ binh, cả nam lẫn nữ, đều được tuyển mộ đâu đó vùng Thanh Nghệ, huấn luyện và đưa thẳng vào Hàm Tân, nói chuyện với chúng tôi họ chưa hề biết đến Sài gòn, chưa bao giờ ra Hà nội và biết rất ít về văn minh đô thị, đám cán bộ gái trẻ còn không có quần lót (sịp) và chưa biết đến băng vệ sinh! Nhiều chàng cho biết ở trại tù này mới hưởng ánh sáng điện.

Một lần tôi trốn việc, chui vào bếp xin điếu thuốc của anh bạn tù, ngồi nghe lỏm đám cán bộ uống trà-ăn kẹo đậu phộng-hút thuốc-tán gẫu, nghe anh cán bộ Nghệ đang thao thao kể về một chuyến hành trình ra Hà nội nào đó của anh ta -ra Hà nội chắc là lớn chuyện, thấy mọi người im lặng nghe anh kể- anh tả về toà nhà quốc hội ở Hà nội, anh tả toà nhà có ba tầng lầu, và điều đặc biệt nhất anh nhấn mạnh cho các thính giả chung quanh là trong thời chiến, khi báo động có máy bay là 'ta' nhấn nút cho toà nhà chìm xuống dưới đất, hết báo động lại nhấn nút cho trồi lên, tôi nghe rõ các anh vệ binh vừa nghe vừa trầm trồ thán phục! Hí hí, tôi cũng...

Tôi nhớ mãi cán bộ Nghệ vì kỷ niệm riêng với tôi chứ không vì tài nghệ nổ của anh ý, một lần tôi lỡ miệng, vì cán bộ Nghệ chưa cho lệnh bọn tù xuống suối rửa ráy để chuẩn bị về trại, tôi nói với bạn tù:
Sao 'nó' chưa cho bọn mình xuống suối tắm rửa, đến giờ về trại rồi?

Anh chàng Nhgệ, cán bộ đang đến ngay sau lưng tôi nghe được -trong tù, chỉ được gọi là cán bộ xưng tôi, không được gọi là 'nó', hí hí- phạt tôi một tuần không được tắm rửa (mẹ ơi! làm đội rau xanh, tối ngày dính với đất và cứt mà không cho rửa ráy) làm khổ tôi và anh em trong đội phải dấm dúi nước cho tôi rửa ráy trong trại cả tuần lễ. Hí hí

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét