A Lúi -tên không nhất thiết khác sự thật- là người Tàu Chợ lớn, không biết bị bắt tội gì nhưng nằm cùng đội rau xanh với tôi, chắc chắn không phải loại lìu tìu vì nằm Z30C thì không có án nhẹ.
Người mập mạp, mắt hí hơi lùn, bọn tù chúng tôi bị đói nên ai cũng như cây sậy, riêng A Lúi thì vẫn mập. Anh khoảng 35-40 tuổi, kém tiếng Việt chỉ đủ giao tiếp thông thường, anh bị hủi, anh sống chung với chúng tôi cũng giữ kẽ không đụng chạm thân thể như ngồi gần hay nằm kế nhau như bọn trẻ chúng tôi, hai bàn chân anh bị mất ngón cùng với những vết nứt trên bắp chân lúc nào cũng rỉ nước vàng vài ngón chân như bị nướng cháy nham nhở chực rụng ra.
Anh Lúi có kiểu ăn uống kỳ lạ, trong suốt gần 3 năm tôi biết anh, mỗi bữa anh đều ăng đúng một lon Guigoz hầm nhừ gồm các loại đậu như đậu đen-đậu trắng-đậu đỏ-đậu xanh-đậu phộng mỗi thứ một nhúm, nửa tán đường-chút muối cùng với tất cả những gì trại phát bất kể cá kho-rau luộc hay thịt kho ngày lễ cuối cùng là những gì anh kiếm được trong suốt buổi làm việc, các loại rau củ hay bất cứ thứ gì có thể nấu lên, anh nấu thành một hỗn hợp màu nâu đen nhờ nhờ hơi đặc. Anh cứ thế húp ngày này tháng khác không bao giờ thay đổi kiểu nấu, và chỉ ăn đúng một lon Guigoz không hơn.
Món ăn kinh dị của anh không biết có thêm sâm hay thuốc bắc trong đó hay không, nhưng anh rõ ràng vẫn khoẻ mạnh và mập mạp, hoàn toàn trái với bọn tôi lúc khan hiếm lương thực ai cũng xanh xao và người mỏng như tàu lá.
Anh là người nghĩ ra chiêu nhắn người nhà gởi riêng phần kẹo bánh, trà, thuốc để riêng chiêu đãi cán bộ, do vậy anh được nhận chân nấu nước trong bếp tại khu rẫy lao động. Cán bộ đặc cách cho anh không phải gánh nước-cuốc mương, là những công việc bọn tôi phải làm hàng ngày. Chúng tôi, sau màn cuốc đất-lên luống-gieo hạt thì cực nhất là giai đoạn tưới, hàng ngày mỗi người phải gánh 100 đôi nước, cặp thùng mỗi bên 20 lít, gánh từ dưới suối lên rồi mang đi tưới rẫy rau, tôi lúc đó trai trẻ mà cũng khờ người với chỉ tiêu đó huống chi đám bạn tù già.
Mỗi ngày khi ra lán, anh Lúi lo nấu nước pha trà, mang thuốc và kẹo bánh các loại chờ cán bộ quản giáo và đôi khi vệ binh vũ trang cũng được ké. Theo tôi có sự phân biệt rõ giai cấp giữa cán bộ quản giáo và vệ binh vũ trang, hai loại cán bộ này không thân thiện với nhau lắm, rất nhiêu lần cán bộ quản giáo đội khác qua chơi uống trà ăn kẹo, nhưng hiếm khi tôi thấy quản giáo mời kẹo bánh vệ binh vũ trang, tôi nghĩ hai đẳng cấp khác nhau, không thân thiện với nhau lắm?
Trong suốt 5 năm trong tù, tôi gặp rất nhiều người Tàu và phải kính nể họ về cách biết xử dụng sức mạnh của đồng tiền, thậm chí ngay cả khi họ đang trong tù, anh được thả trước tôi thời gian ngắn không biết có chạy chọt gì không? Hí hí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét