Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Trận tấn công lễ Phục sinh 1972 #2

Cồn Thiện, mật danh Đồi Angels. (Alpha-4)
 

Các binh lính tại bộ chỉ huy biệt đội 407 ở Quảng Trị không có thể làm gì để giúp đỡ những người lính đã bị mất mạng tại căn cứ hỏa lực Sarge, và giờ đây họ đặc biệt quan tâm đến nhóm yểm trợ đặt tại Cồn Thiện. Màn đêm buông xuống dần, và người chỉ huy đơn vị đã không nhận được lệnh cho phép rút nhóm yểm trợ khỏi đó. Các chiến binh giữ liên lạc với tổng đài mỗi mười lăm phút để kiểm tra tình trạng của họ, và các binh sĩ đã được thông báo là sẽ phải chuẩn bị hứng chịu hoả lực mạnh mẽ của tên lửa, súng cối, pháo binh cuả đối phương. Nếu phân tích tình báo của họ chính xác, các lực lượng bộ đội Bắc Việt sẽ tấn công tràn ngập các khu vực trong vòng 24 giờ sắp tới. Mỗi khi nhóm Cồn Thiên lên máy liên lạc, những người hiệu thính viên đã hỏi cùng một câu hỏi : "Khi nào thì trực thăng đến để di tản" và cho đến giờ này, bộ chỉ huy ở Quảng Trị vẫn không có câu trả lời rõ ràng. Họ cũng không đả động hay giải thích gì khi nhóm A-4 hỏi về tình trạng của Crosby và Westcott hay về nhóm yểm trợ Sarge. 

Cuộc sống tại Alpha-4 được mô tả là "khắc khổ", và những người lính tình nguyện làm việc tại căn cứ hỏa lực là một câu chuyện khác. Những người chiến binh sống bằng Ration C (khẩu phần đồ hộp), chịu đựng thời tiết lạnh đáng ngạc nhiên và một biển bùn nhão trong suốt mùa mưa nhiệt đới, họ ngủ và làm việc trong đống bao cát, trong những hầm nửa nổi nửa chìm là nơi thu hút đám rắn rết, chuột bọ, vòi tắm hoa sen với nước nóng trong phòng tắm sạch sẽ chỉ là chuyện của quá khứ. Vào ban đêm những người lính thường được giải trí miễn phí bằng các dạ khúc liên tục từ súng cối, súng máy, thượng liên 50, và tất cả các loại đạn khác nhau của pháo binh mà các đơn vị Bắc Việt có thể mang vào miền Nam. Nếu quá buồn chán, các chiến binh  có thể leo lên trên nóc hầm của họ nằm ngửa ngắm sao và xem những điều gì đang diễn ra trên vùng phi quân sự (DMZ), miễn là địch quân không đến quá gần, mà đôi khi họ đã làm vậy. 

Mặc dù vậy, đối với hầu hết những chiến binh trẻ, sống trên một căn cứ hỏa lực xa xôi như vầy cũng có nhiều lợi thế hơn những tiêu cực. Nói cách sống của các chiến binh là "dân sự" có thể là một cách nói hoa mỹ. Ở đây tồn tại một sự tự do mà sẽ không ai tìm thấy trong những khu quân sự truyền thống, ngay cả trong ASA. Tinh thần là tốt. Những người lính trẻ rất thông minh, vui vẻ làm việc với nhau để hoàn thành nhiệm vụ, và rất giỏi trong công việc chuyên môn của họ. Các chiến binh dành thời gian rảnh rỗi đọc sách, viết thư, nói chuyện phiếm và nhiều khi lắng nghe đài phát thanh Bắc Kinh ra rả những bài đọc về "những kẻ xâm lược Mỹ" Đây là một nơi không tệ lắm, miễn là nó không bị tấn công bởi quân Bắc Việt. 

Vấn đề quan trọng mà bộ chỉ huy biệt đội 407 phải đối diện, thật sự không phải là việc tìm ra một chiếc trực thăng để di tản nhóm yểm trợ ở A-4. Điều quan trọng nhất ở đây là việc phá hủy hệ thống Explorer cuối cùng được thiết kế tại Việt Nam và NSA (cục an ninh quốc gia) là cơ quan duy nhất có quyền ra lệnh đó. NSA đã đầu tư hàng triệu đô la để triển khai tổng cộng bốn hệ thống Explorer từ tháng 06 năm 1970 cho tới tháng 11 năm 1971 và các hệ thống này đã nhanh chóng trở thành một trong những nguồn quan trọng cung cấp hệ thống liên lạc và thông tin tình báo trong khu vực Đông Nam Á. Hệ thống Explorer I đã bị phá hủy trên đồi 950 (Hickory Hill) vào tháng 06 năm 1971. hệ thống Explorer II đã được triển khai trên những đỉnh cao hàng ngàn feet trải dài trên biên giới Lào (Leghorn), và hệ thống Explorer III tại căn cứ Sarge và  căn cứ Cồn Thiện A-4. Với việc tổn thất, bị phá hủy hoàn toàn ở căn cứ Sarge , Alpha-4 giờ đây có tầm quan trọng chiến lược quan trọng. NSA sẽ chỉ cho phép phá hủy hệ thống Explorer này chỉ khi có đủ chứng cứ thuyết phục rằng hệ thống này không thể được cứu thoát để khỏi rơi vào tay địch quân. 

Khi màn đêm bao trùm hoàn toàn "Hill of Angels" (đồi cuả các thiên thần, A-4, Cồn Thiện) tám chiến binh trẻ cuả Quân báo đã cố gắng để nâng cao tinh thần của họ. Thật là khó khăn khi bỏ ngoài tai những tiếng pháo kích dồn dập không ngừng, với hơn hai trăm trái đạn đủ loại rơi xuống trên nóc hầm trú ẩn liên tục suốt hàng giờ qua, cường độ pháo kích chỉ giảm đi với màn đêm buông xuống. Bộ chỉ huy tiếp tục yêu cầu giữ liên lạc vô tuyến mỗi mười lăm phút. Toàn nhóm 8 người đã phải nhồi nhét chung vào chiếc hầm trú ẩn khẩn cấp đúc bằng bê tông trong gần 24 tiếng rồi.  

Chiếc hầm trú ẩn bê tông này được chôn chìm dưới lòng đất khoảng 10 feet, và đã được thiết kế để có thể chứa từ sáu đến tám người lính trong trường hợp xảy ra một cuộc pháo kích hoặc tấn công bằng tên lửa bình thường trong ngắn hạn, nó đã không được thiết kế cho tám chiến binh dồn vào đây, ăn ngủ hoặc sinh sống. 

Do vậy, đối với Chuck Billingsly, Chuck Glaubitz, Randy Kruger, Chuck Martin, Rex Millspaugh, John Parks, Rick Stauter, và John Stone, cái hầm này thực ra hơi chật hẹp, điều này thì khỏi phải thắc mắc! không loại trừ chuyện hầm lúc nào cũng ẩm ướt, ngột ngạt và mùi ẩm mốc nồng nặc. Tuy nhiên trong thời gian này, đó là nơi trú ẩn duy nhất. Các chàng lính trẻ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải đợi cho đến khi bộ chỉ huy biệt đội gửi trực thăng đến để giải cứu họ. 

Buổi sáng "Thứ sáu tuần Thánh" (ngày thứ sáu trước chủ nhật lễ Phục sinh) trời sáng dần tại Quảng Trị với sương mù và nhiệt độ ấm áp khoảng 24C. Khu vực bộ chỉ huy biệt đội 407 cũng đồng thời bị pháo kích dữ dội bằng các loại đại bác, cối và hoả tiễn. Các người lính đã bắt đầu nhận lệnh phá hủy các tài liệu bí mật để chuẩn bị cho việc rút lui về phía nam, cũng đồng thời chờ lệnh cho phép được sơ tán nhóm yểm trợ Cồn Thiện. 

Cho đến khi toán Alpha-4 lên máy liên lạc và báo cáo tình hình, mọi người mới phát hiện ra một điều sửng sốt. Tám người lính cuả Quân báo (ASA) là "những người duy nhất vẫn còn lại trên đồi" Các binh sỹ VNCH do an toàn của họ đã lặng lẽ rút ra khỏi khu vực trong đêm. Tám binh sĩ trẻ, chỉ được đào tạo chủ yếu là khai thác các tín hiệu điện tử, cách sử dụng tín hiệu Morse và tiếng Việt, giờ đây đang chuẩn bị đối diện với hàng ngàn bộ đội Bắc Việt được dự kiến là ​​sẽ tấn công lên trong vòng vài giờ nữa. 

Khoảng giữa trưa, bộ chỉ huy biệt đội cuối cùng đã nhận được lệnh cho phép rút lui nhóm A-4 và một trực thăng UH-1 Huey "Chuồn chuồn" được hộ tống bởi hai chiếc Gunships Cobra trực chỉ đến Cồn Thiện. Nhóm Quân báo giờ đây được lệnh phá hủy hệ thống Explorer III cùng với tất cả các thiết bị mật mã tối mật khác, tài liệu mật, và bất cứ cái gì khác mà kẻ thù có thể tịch thu, sử dụng - tất cả mọi thứ ngoại trừ chiếc máy vô tuyến dùng để liên lạc với bộ chỉ huy. 

Cũng giống như ở nhóm yểm trợ Sarge, hệ thống Explorer tại nhóm A-4 cũng được đặt trong một hầm tiền chế, đúc sẵn bằng bê tông và được chôn một phần trong lòng đất, phần nổi được bảo vệ bằng nhiều lớp bao cát. Hầm này cũng có gắn thêm tấm "chất cháy phá huỷ" trên đầu kệ cuả giàn máy thu vô tuyến dùng để tiêu hủy hoàn toàn, nhanh chóng các máy móc trong trường hợp khẩn cấp. Các tấm chất cháy này được nối với nhau và có thể được kích hoạt bằng pin từ phiá bên ngoài hầm trú ẩn. Công nghệ cuả Explorer là loại công nghệ tiên tiến, phát minh này được phát triển đi trước hàng năm trời so với khối cộng sản, lệnh bắt buộc bằng mọi giá không thể để hệ thống này lọt vào tay của Liên Xô hay Trung Quốc. 

Những người lính trẻ đổ dầu Diesel xung quanh bên trong hầm trú ẩn, ngập các tài liệu bí mật, thực phẩm, vũ khí còn dư bỏ lại, đạn dược dư thừa và tất cả các vật liệu khác được xếp chồng lên nhau bên cạnh các giá đỡ thiết bị điện tử tinh vi, sau đó đóng chiếc cửa thép đặc biệt, rút qua bên căn hầm khác cách xa, rút chốt an toàn và kích hoả để phát nổ các tấm chất cháy. Căn hầm tiền chế sẽ cháy suốt hai ngày ở nhiệt độ khoảng chừng 6.000 độ F, sẽ biến tất cả mọi thứ trong vòng lửa thành tro. Đến ngày Chúa Nhật Phục Sinh sẽ không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy NSA từng cài đặt một hệ thống Explorer tại A-4 hoặc Sarge. Nếu chịu khó tìm kiếm sẽ may ra trong đống đổ nát tìm được những giọt kim loại tan chảy, thủy tinh, và tro. 

Khi những người lính Quân báo phát hiện ra họ bị bỏ lại một mình, họ đã hành động ngay lập tức, bố trí trạm quan sát và lính gác. Quân số rất ít, nhưng các chiến binh phải làm bất cứ điều gì họ có thể để tận dụng lợi thế từ vị trí an toàn này, và giả định rằng đối phương vẫn không biết khu đồi đã bị bỏ trống, không ai bảo vệ. Pháo binh và tên lửa, bắn đến từ một khoảng cách xa xôi trong rừng vẫn tiếp tục không suy giảm, nhưng nỗi lo lắng nhất chính là việc bộ đội tấn công vào trận tuyến sau những đợt pháo kích, theo chiến thuật tiền pháo hậu xung. Đạn pháo kích chỉ gây tiếng nổ lớn và khó chịu nhưng bộ binh tấn công chắc chắn chết người. 

Đột nhiên, một trong những người quan sát gọi điện báo về hầm trú ẩn. Dùng ống nhòm quan sát, anh ta đã phát hiện ra một đám mây bụi màu đỏ, và anh tin rằng đó là dấu hiệu đầu tiên cuả số lượng lớn xe tăng và xe bọc thép với đầy bộ đội Bắc Việt Nam. Liên lạc gấp với biệt đội 407, các chiến binh thông báo cho bộ chỉ huy về những phát hiện mới nhất và yêu cầu họ gởi trực thăng đến gấp. Địch quân đến tại vòng rào khu hoả lực và tiến rất nhanh. Bộ chỉ huy ra lệnh toán A-4 chuẩn bị mọi hành trang cá nhân và thiết bị thông tin liên lạc chính của nhóm, và sẵn sàng cho một chuyến hành trình gấp rút. Các Choppers đang trên đường đến. 

Kế hoạch giải cứu là hai gunships (trực thăng vũ trang) sẽ bay đến trước, tấn công giải toả, tiêu diệt càng nhiều quân địch càng tốt, đồng thời tiếp cận các lô cốt cuả nhóm quân báo và sân bay trực thăng, "Chuồn chuồn" sau đó sẽ bay vào và chạm đất chỉ đủ lâu để những chiến binh có đủ thời gian nhảy lên. 

Trong vòng vài phút, tất cả tám người lính đã ra khỏi hầm trú ẩn. Mỗi người với khẩu M-14 của mình, với cấp số đạn tối đa, và rất ít đồ cá nhân. Các chiến binh mang theo một điện đài di động. Các tiếng động kinh hoàng cuả hoả lực pháo binh đột nhiên dừng lại và sự im lặng nặng nề như nghiền nát mọi ý nghĩ. Một không khí lo âu chết chóc khi những người lính chăm chú quan sát qua những lỗ châu mai chắn bằng bao cát và căng hết cỡ thính giác lắng nghe tiếng trực thăng cứu hộ. Nhưng, tất cả điều họ cảm nhận được là sự im lặng đáng nguyền ruả. Nhiệt độ giờ là khoảng 80F bất chợt một làn gió nhẹ từ hướng bờ biển thổi tới làm tung các ngọn tóc trên đầu vài chiến binh. Họ gần như có thể cảm nhận được mùi cuả Biển Đông cách xa đây hàng cây số. Nếu chỉ có họ ở bãi biển với một thùng bia lạnh!

Không lâu lắm, sự im lặng bị phá vỡ như nó đột ngột ngưng lại, nhưng đó không phải là những âm thanh mà các người lính mong đợi để nghe. Nó là tiếng bánh xích nghiến trên đá cùng với tiếng rú ầm ầm của xe bọc thép đang tăng tốc. Những người lính giờ đây đã có một cái nhìn rõ ràng về đội quân Bắc Việt đã tiếp cận đến gần chu vi phòng thủ của Cồn Thiện, các "Máy xay thịt", cái mà rất nhiều Thủy quân lục chiến đã chiến đấu và chết vì nó trong năm 1967. Các xe tăng của Nga sản xuất đang bung ra khắp nơi  theo hình nan quạt và từ trên những chiếc xe bọc thép, hàng trăm bộ đội với quân phục màu tối xẫm trang bị súng AK47 nhảy xuống chạy lúp xúp.

Nhìn qua ống nhòm, người lính gác có thể nhìn thấy những người lính trinh sát địch quân đang thận trọng từ phiá dưới đồi tiến lên. Không có hoả lực bắn chặn từ các lô cốt hay từ các toán lính phòng thủ, sẽ không bao lâu nữa các cán bộ Bắc Việt có thể nhận ra thận trọng là không cần thiết. Không cần phải triển khai tấn công từng chốt, hay chiến đấu dành từng tấc đất. Một khi toán quân địch tiến được đến con đường bụi bẩn uốn cong vòng lên theo sườn núi, địch quân có thể tràn đến cửa chính vào khu vực trại rất nhanh. Các chiến binh trẻ cuả Quân báo đã luôn luôn được nhắc nhở rằng họ không thể đầu hàng địch quân vì giá trị tình báo quá quan trọng của họ, nhưng với hỏa lực tối thiểu, những chiến binh trẻ có rất ít sức đề kháng với lực lượng địch quân mà họ thấy đang tiến về phiá họ. Và tự sát không phải là một sự lựa chọn phổ biến lắm!

Khi tâm trạng chung của nhóm càng ngày càng trở nên bi đát hơn, họ nghe thấy tiếng đập phành phạch không thể nhầm lẫn của hai chiếc trực thăng vũ trang AH1G Cobras. Với tên lửa và súng "Mini gun" (loại súng sáu nòng, khi bắn xoay vòng để giải nhiệt) bắn như vãi đạn, hai chiếc trực thăng đáng sợ hiện lên ngay bên trên và làm cho toàn bộ toán bộ đội Bắc Việt cuống cuồng bổ nhào tìm chỗ ẩn núp. Biết rằng chiếc "chuồn chuồn" cứu hộ sẽ theo sát phía sau và thời gian của cả nhóm để lên máy bay sẽ rất là ngắn ngủi, nhóm lính Quân báo nhanh chóng di chuyển xuống phía đường dẫn ra sân bay. Họ sẽ phải chạy khoảng 500 mét dọc theo con đường mòn hằn sâu vết bánh xe đến sân bay trực thăng, và trong tình trạng cả hai họ và trực thăng đều bị phơi ra dưới hoả lực súng cối và vũ khí hạng nhẹ cuả địch quân. 

Trong khi hai chiếc Cobras bắn quấy rối quân địch đang hoảng loạn với hoả lực của nó và tấn công các chiến xa địch bằng tên lửa, chuồn chuồn không vũ trang xà đến ở cao độ rất thấp và bắt đầu hạ cánh trên sân bay. Tám binh sĩ đã chạy bán sống bán chết từ trên đỉng xuống sườn đồi, gập gềnh và quanh co, nhanh như họ là những vận động viên chạy đua. Hai người lính đầu tiên chạy đến bãi trực thăng trước khi nó chạm hẳn xuống đất, ném vũ khí của họ vào sâu bên trong, quay ra giúp kéo những người khác lên tàu trong một cuộc vật lộn hoang dã, và chiếc chuồn chuồn bốc lên cao trong đám bụi mù. Theo sát sau chiếc chuồn chuồn không lâu là hai chiếc trực thăng vũ trang Cobra vừa bay bảo vệ vừa nhả đạn.

Toàn bộ những người lính ở bộ tham mưu biệt đội tại Quảng Trị đã tập trung quanh chiếc máy điện đàm chờ đợi nghe những tín hiệu từ đầu kia. Pháo cuả địch vẫn gầm rú chung quanh, và trước đó mọi người ép sát gần hơn khi họ nghe tiếng phi công trực thăng quát lên trong máy liên lạc "Mang theo máy bộ đàm và chạy!" 

Một khoảng lặng ngắt, mọi người như đông cứng lại, và không lâu sau đó vang lên tiếng sè sè đứt quãng từ loa cuả giàn máy liên lạc, họ nhận được tín hiệu lần cuối từ chuồn chuồn:

"Đủ tám người trên tàu và đang trở về"...nhận rõ...trả lời...


[Based on “Unlikely Warriors: The Army Security Agency’s Secret War in Vietnam 1961-1973” – Chapter 29, by Lonnie M. Long and Gary B. Blackburn]
Tiếng Việt do 42 dịch.

4 nhận xét:

  1. đề nghị anh dịc nhanh, thế này khác gì cho vét mà ko cho đóng?

    Trả lờiXóa
  2. Hay lắm cậu Xập ơi! (y) phim Rambo cũng không hay thế nầy!

    Trả lờiXóa
  3. Vũ khí địt kênh nhẽ, hóa za hơm phởi 1 củ khoai lang 1 củ khoai mì!

    Trả lờiXóa
  4. Môt trong những thành quả mà mọi người đang hưởng từ chiến tranh VN, là cái điện thoại cầm tay mà ai cũng đang sử đó. Hệ thống Explorer, là những bước đầu tiên thử nghiệm các trạm thu phát, định vị sóng vô tuyến, hehe giờ này còn ai ngạc nhiên với Navigator hay cell phone???

    Trả lờiXóa