Thứ bảy 24/8/1968, ngày thứ nhì cuả trận chiến.
Trong này thứ sáu, các cuộc tấn công vẫn tiếp tục lúc nặng lúc nhẹ. Một toán trinh sát người Thượng được phái ra, trên đường tuần tra từ cổng chính để càn quét các làng bên cạnh, đã bị buộc phải dội trở lại bởi một trận hoả tiễn B40 và đạn cối, báo hiệu trước một cuộc tấn công biển người vào khu trại Lực Lượng Đặc Biệt. Trên đỉnh đồi chính, một loạt đạn cối đã phát nổ gần kế bên trung sỹ Vas, và một loạt đạn thứ hai đã nổ ở một khoảng cách ngắn với trung sỹ Blair. Blair không bị thương nghiêm trọng lắm, nhưng Vas bị thương rất nặng. Blair là một chiến binh có tầm vóc nhỏ thó, nhưng đã cố gắng để kéo người trung sĩ bị thương về phía hầm y tế. Anh gào lên kêu gọi sự giúp đỡ, và Trung úy Anthony Ayers, một chỉ huy khác cuả đơn vị chạy đến giúp đỡ, đạn nổ khắp nơi. Một loạt cối phát nổ gần đó, và một mảnh đạn văng trúng hàm dưới cuả trung úy Ayers, giờ có đến hai chiến binh thương vong.
Trung sỹ Boody từ xa phóng vọt đến, lôi những người chiến binh bị thương vào hầm và cố cột garô trên cánh tay bị trúng miểng cuả Vas trong khi đó Blair dùng tay ép chặt vết thương để cầm máu, một động mạch đã bị cắt đứt và người Vas đẫm máu, vết thương cuả Vas rất nghiêm trọng. Trung úy Ayers bị một vết thương sâu trên khuôn mặt, và bộ quân phục của anh cũng đã thấm đẫm máu. Cả hai người cần được cấp cứu ngay lập tức. Dan Shepherd lúc này đang ở gần bệnh xá trại phiá cổng chính khi cuộc tấn công mới bắt đầu. Boody gọi điện cho anh và nói với anh ta đến hầm y tế ngay tức khắc: "Vas đã bị trọng thương" anh nói "... Ayres cũng bị thương."
Trên đường Shepherd chạy trở lại hầm trú ẩn, anh nhìn thấy nhóm trinh sát Thượng, bị đẩy lùi trở vào trại vì lần tấn công bằng B40 lúc nãy, đang lộn xộn núp phía sau đống bao cát, đang cố gắng cúi thấp để bảo vệ đầu của họ. "Phóng sang phiá giao thông hào bên kia" anh gầm lên, anh và từng người một nhảy xuống giao thông hào, họ đồng thời bắt đầu khai hoả về phiá địch đang tấn công.
Tham mưu phó cuả B-Team từ Ban Mê Thuột đã đến căn cứ bằng trực thăng, thiếu tá Roland Greenwood, ông là người sẽ điều phối với các đại đội Mike Force đang được gởi tới để củng cố phòng thủ của trại, cùng với đạn dược và vật tư. Phi hành đoàn trực thăng sau đó đã tiến hành tản thương Vas và Ayres cùng với viên phi công được nhóm biệt kích cứu sống, thiếu úy phi công Thurn.
Đêm đến, theo sau với những đợt pháo kích dữ dội, dưới sự che chở của lưới lửa nặng nề, một lực lượng lớn quân Bắc Việt tấn công và tràn ngập khu căn cứ phiá Bắc chỉ được bảo vệ lỏng lẻo của trại Lực Lượng Đặc Biệt, và cuộc tấn công tiếp tục đẩy về phía trước về phiá trại chính lúc rạng đông. Thậm chí có lúc, địch quân đã lọt vào trong vòng 150 feet của hầm chỉ huy chính trên ngọn đồi phía Nam trước khi bị đẩy lùi bằng hoả lực vũ khí hạng nhẹ, súng cối và trực thăng vũ trang. Khi cuộc tấn công đã bị đẩy lùi, quân đội Bắc Việt đã bị tổn thất khủng khiếp trong khi rút lui trở lại hầm trú ẩn mà họ đã chiếm được trên đỉnh đồi phía Bắc.
Trinh sát sau đó xác nhận nửa phía bắc của trại đã hoàn toàn nằm trong tay quân Bắc Việt. Một âm thoại viên người Thượng và bốn chiến binh người Thượng khác đã núp trong một căn hầm trên đồi mà địch quân tràn ngập trong cuộc tấn công đêm qua, họ vẫn giữ liên lạc với cấp chỉ huy LLĐB ( Lực Lượng Đặc Biệt Việt Nam Công Hoà). Người âm thoại viên cung cấp thông tin liên tục về lực lượng địch, điều chỉnh pháo binh tác xạ trên các vị trí súng địch quân, và thậm chí đã gọi hoả lực dập thẳng vào vị trí nơi anh và các đồng đội đang trú ẩn. Báo cáo cuối cùng của người chiến binh cho biết quân địch đang lục soát những lô cốt gần đó, bắn và ném lựu đạn vào từng cái một. Sau lần liên lạc đó, không còn nghe gì từ nhóm quân nhân ấy một lần nữa... Im lặng vô tuyến hoàn toàn!
Các chiến binh trong nhóm Green Beret (mũ xanh) tập họp trong hầm chỉ huy để thảo luận về tình hình chung. Các cuộc tấn công kéo dài suốt đêm đã chấm dứt khi mặt trời mọc, nhưng không ai có thể biết những gì sẽ xảy ra tiếp theo. "Chúng tôi không biết liệu chúng tôi sẽ phải di tản vào thời điểm này, mà có vẻ đây là một ý tưởng rất tốt cho chúng tôi," Don Childs (ASA) cho biết: "Tình hình có vẻ khá vô vọng ... Chúng tôi không biết những gì Charlie đã được lên kế hoạch, nhưng chúng tôi biết họ đã tràn ngập các ngọn đồi khác, và họ sẽ không ... (cần) quá nhiều nỗ lực để có thể chiếm ngọn đồi của chúng tôi, ít nhất tôi đã không nghĩ rằng như vậy. Chúng tôi đã nhận được đủ thứ cứt đái rồi, giơ chờ đợi lệnh thượng cấp phải làm gì tiếp theo"[Chú ý:. Tất cả tài liệu tối mật cuả ASA và nhóm thiết bị kiểm thính cuả toán 403 biệt đội kỹ thuật đặt trong hầm sẽ phải bị phá hủy bằng chất cháy trước khi toán dược phép di tản.]
Đến trưa ngày thứ Bảy, căn cứ A-239 đã có tám mươi thương vong trong đó hơn năm mươi binh sĩ người Thượng đã bị thiệt mạng, nhưng họ vẫn giữ được vị trí. Tổng sức phòng vệ của trại hiện còn khoảng 200 chiến binh. Harp vẫn không biết chính xác quân số quân Bắc Việt đã chiếm khu đồi phiá Bắc, nhưng anh biết chắc chắn rằng anh không có đủ số chiến binh để chiếm lại nó. Những người lính Green Berets đã được thông báo là quân tiếp viện đang trên đường đến- họ chỉ cần phải giữ căn cứ của họ không rơi vào tay địch, sống sót, và chờ đợi. Họ bắt tay vào việc phân phối tiếp tế thực phẩm, nước, và đạn dược, và sơ cứu người bị thương, nhưng những cung cấp thêm sẽ phải được thả dù, hỏa lực cuả địch quân hiện nay rất mãnh liệt nên trực thăng không thể hạ cánh xuống căn cứ.
Vào đầu buổi chiều, đại đội 202 Tác chiến cơ động (Mike Force) đã thành công trong nỗ lực chiến đấu và đã tiến được vào căn cứ. Hai đại đội còn lại là đại đội 203 và 204 cũng là một phần của lực lượng tiếp viện, nhưng đã bị ghìm chặt bởi hoả lực cối và vũ khí cá nhân cuả đối phương và buộc phải rút lui. Đại đội 202, bao gồm các chiến binh người Thượng, những chiến binh của lực lượng đặc biệt Việt Nam (LLĐB/VNCH), và các thành viên của Đội Huấn luyện Quân đội Úc (cố vấn Úc) sau những vồn vã chào mừng, các chiến binh trong tiền đồn bị bao vây hối hả chuẩn bị để sống sót qua đêm và chống chọi lại các cuộc tấn công liên tục cuả địch.
Các đợt tấn công biển người không ngừng của quân Bắc Việt với đạn cối và B40 hỗ trợ liên tục trong suốt cả ngày. Các chiến binh Mỹ và đồng minh của họ bắt đầu thiếu hụt đạn dược, vật tư y tế và nước. Không quân đã cố gắng thả dù tiếp tế, nhưng hầu hết các dù tiếp tế đều bay ra ngoài chu vi của trại và đã không thể thu hồi vì hoả lực dữ dội của đối phương. Tiếp tế giờ này rất quan trọng - nếu không có nó, sự sống còn qua đêm cuả căn cứ thật đáng ngại.
Dan Shepherd biết có một túi nước ở gần bệnh xá, anh nói với Mike Dooley đi lấy chiếc xe jeep và anh chạy vào khu hầm chính để lấy vài can nhựa loại 5 gallon dùng để đựng nước. Ngay vào lúc đó, một trái đạn nổ đúng vào góc bên của tòa nhà, hất tung anh ta rớt xuống sàn nhà và phun lên lưng người chiến binh trẻ với những mảnh đạn sắc lẻm, nóng hổi. Trong một khoảnh khắc anh nằm choáng váng và người cứng đờ... may mắn là có Dooley kế bên, với sự giúp đỡ của Dooley, anh từ từ đứng lên và bằng chính sức mình, anh đã tự tìm về căn hầm y tế. Một y tá người Thượng cắm một mũi IV trong cánh tay của anh, sau đó Dooley đã giúp vực anh lên một chiếc giường và giúp băng bó vết thương trên người.
Một giờ sau, một người nào đó đã vừa lắc anh vừa la hét, "Dậy đi, Kline đã bị thương rất nặng!" Shepherd cố gắng để nhớ ra tình trạng hiện tại và lẩm bẩm "Hãy để tôi ngủ," nhưng giọng nói vẫn cố tiếp tục. "Kline, Umeda, và thiếu tá, họ đều đã bị trúng đạn" Bây giờ mới tỉnh hẳn, Shepherd cố gắng đứng dậy. Tóm chặt lấy khung rầm cửa, anh lắc đầu vài lần nữa, cố gắng để nhìn cho rõ ràng hơn, sau đó loạng choạng lên cầu thang, bước từng bước ra khỏi căn hầm y tế.
Khoảng 1600 giờ,trung sỹ Harold Kline và trung sỹ mũ xanh Shigeo Umeda đang đứng bên ngoài hầm chỉ huy cùng thảo luận về cuộc bao vây với thiếu tá Greenwood và vài sĩ quan Việt Nam. Bất chợt không hề có báo động trước, một trái đạn đã phát nổ ngay trước mặt họ, và toàn khu vực bị băm nát với hoả lực súng tự động, tiếp theo là những hoả tiễn bổ sung.
Lawrie Jackson, một sỹ quan chỉ huy người Úc cuả đại đội 202 Mike Force, chộp lấy Umeda lúc đó đang la hét, kéo anh đến đầu cầu thang hầm chỉ huy, và chạy đi tìm thêm người giúp đỡ. Tất cả những người bị thương đã được khiêng vào hầm chỉ huy khi Shepherd xông tới, anh nhanh chóng kiểm tra tình trạng các chiến binh đang nằm trong vũng máu.
Jim Alward, người đang nằm nghỉ ngơi trong hầm chỉ huy, hiện đang ngồi trên sàn nâng giữ Kline ngang đùi cuả mình. Chân của Kline nằm vắt ngược trên sàn nhà một cách kỳ quặc, và anh nằm rất yên, không cử động.
"Kline sao rồi?" Shepherd hỏi.
Alward ngẩng đầu lên nhìn vào Shepherd, im trong một khoảnh khắc, sau đó lặng lẽ nói: "tao nghĩ nó chết rồi!"
Chàng y tá cứu thương quỳ bên cạnh cơ thể của người trung sĩ trẻ. Cởi chiếc áo vest chống đạn, kiểm tra ngực, và sau một giây im lặng hoàn toàn. Shepherd nói nhỏ: "nó chết rồi!", hơi cúi đầu quay đi. Sau đó anh đứng dậy, đứng thẳng vai, và bắt đầu tiến hành cấp cứu những chiến binh bị thương khác. Tại Đức Lập, người chiến binh mũ xanh đầu tiên vừa tử trận.
Còn tiếp...
Tiếng Việt do 42.
Based on
Chapters 20 & 21, "Unlikely Warriors: The Army Security Agency's
Secret War in Vietnam 1961-1973" by Lonnie M. Long and Gary B. Blackburn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét