Con bà chánh là ông Hải y tá vườn, xứ đạo ai bị đau ốm gì nếu không đến độ quá nặng gần chết, còn có cơ sống thì đều qua tay ông khám bệnh cho thuốc, từ cảm nóng đến có thai rong kinh, ông đều cân hết!
Ông Hải được cái mát tay, hay tại chơi thuốc liều cao không biết? nhưng khách hàng là dân chung quanh gồm cả xứ đạo lẫn dân người Nam quanh đấy đều tôn ông làm bác sỹ, họ gọi thẳng ông là bác sỹ Hải, ông cũng không buồn cải chính.
Lại chuyện bà chánh Hải (người Bắc có lệ gọi tên theo con cả) chửi nhau với thông gia không lại, tức tối quay về lôi ông con bác sỹ vườn bắt ra chửi phụ. Nhà thông gia, tức bố mẹ vợ ông Hải cũng không thuộc loại mồm chó vó ngưạ, nhưng chắc họ nắm lý phải nên bà chánh không cãi lại.
Ông Hải, bên tình bên hiếu không chịu bênh mẹ chỉ ra sức kéo bà chánh về nhà, vừa bị lôi sềnh sệch bà cụ vừa gào:
"Ối làng nước ơi, ra mà xem thằng Hải này, bên đồ thì chắc bên cặc thời lép, nó bênh nhà vợ nó coi tôi chẳng ra gì!"
Ông Hải, mặt tím lại nhưng vẫn phải gượng cười kéo mẹ sềnh sệch về ngõ, cô con dâu vợ ông Hải nhẩy cẫng chừng muốn nhập cuộc nhưng rồi chắc nghĩ lại quày quả ngoắt cặp mông núng nính quay vào nhà!
Ấy, chợt nhớ chuyện xứ đạo ngày nào!
42. Hí hí
Bắc kỳ di cư. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét