Thứ Tư, 21 tháng 6, 2017

Ngựa đá.

Từ Sơn Trà, gia đình tôi di chuyển dần vào đất liền, điểm đầu tiên tôi còn nhớ là An Hải-Đà nẵng, nằm phiá bên biển so với đất liền của Đà nẵng.

Những năm 1961 thanh bình, tôi và chị hai được cho học trường dòng Thánh Tâm (Sacré Coert) của các bà sơ, thời đó các sơ vẫn mặc đồ trắng và đội cái mũ màu trắng to như mũ cao bồi, nhà dòng thuộc Pháp dạy bằng tiếng Pháp. Tôi và chị 2 mỗi sáng chờ chiếc xe chở học sinh, hiệu Volswagen thùng chở qua bên Đà nẵng học, chúng tôi học chương trình Pháp hoàn toàn, ăn trưa trong trường chiều về nhà.

Một tối mưa bão, con đường chính trước nhà, chỗ tiệm sửa xe đạp - Thời đệ nhất cộng hoà, số lượng xe đạp đã rất phổ biến nên có nhiều tiệm nho nhỏ dọc đường để sửa hư hỏng nhẹ, bơm bánh xe - một thanh niên trùm áo tơi đi đọc đường, không biết lý do gì cùng chiều là một cảnh binh cỡi ngựa, khi ngựa chạy vượt ngang đá hậu một nhát vào ngực người bộ hành, chành thanh niên nằm vật ra đường, bà con trong khu xóm ùa ra cấp cứu, mang chàng thanh niên vào đặt nằm ngửa trên thề̀m tiệm sửa xe, bọn con nít chúng tôi cũng bu vào coi, người ta giật tóc, kẻ cởi hết quần áo, anh A người thợ sửa xe ngậm chim người bộ hành xấu số ra sức thổi hơi, sau quãng thời gian dài mọi người lắc đầu chịu thua, người bộ hành tối ấy chết trong cơn mưa tầm tã!

Áo tơi.
Ấn tượng còn lưu mãi trong tôi là hình ảnh người cảnh sát, ngồi trên ngựa trong đêm tối mưa tầm tã xa xa trên đường cái, những bóng người bộ hành với áo tơi lúp xúp đi lại, hình ảnh như ma quái lâu lâu vẫn hiện về không làm tôi sợ nhưng làm cho rờn rợn sống lưng!

Người Mỹ đầu tiên tôi thấy năm 1962 là chồng hờ cô Tơ, cô Tơ thuê căn phòng trong khu xóm tôi ở, ông Mỹ to như con khỉ đột màu trắng, không biết tiếng Việt ở với cô. Ông rất thân thiện với bọn con nít chúng tôi, nhà tranh vách đất, có chiếc cửa sổ nhỏ ngay gần giường nằm của cô, bọn con nít chúng tôi biết đến trò chơi vợ chồng từ khung cửa nhỏ này, cô và ông Mỹ làm tình bất kể giờ giấc, bọn tôi cả trai lẫn gái từ sấp sỉ 5-6 tuổi cứ thế học theo, hí hí (cô Tơ sau này khi Mỹ bùng nổ ở VN, cô vào Sàigòn và trở thành một tay cự phách trong nghề mở Bar vùng Tân Bình)

Những lúc cô Tơ ăn cơm, ông thường chỉ ngồi chơi và giỡn với chúng tôi, tôi vẫn nhớ ông hay chỉ cô Tơ gắp đồ ăn và cười nói: "xêm xêm mâng kỳ" hí hí, câu tiếng Anh đầu tiên tôi hiểu nghĩa nhờ ông diễn giải!

42, hồi ức!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét