Năm 1973, chiến tranh đến hồi cực tàn khốc. Bọn thanh niên như tôi chỉ chờ đến ngày là đi trình diện theo lệnh tổng động viên, hiệp định đình chiến Paris đã ký nhưng cường độ chiến cuộc chẳng có vẻ gì là giảm bớt.
Rồi cũng đến ngày tôi hăng hái lên Quân vụ thị trấn Gia Định trình diện đi hạ sỹ quan, tôi chạy xe lên nhà thằng bạn tên Cư ở khu gia binh Bạch Đằng-Trung Chánh, thằng thẳng tướng to cao và đen như con trâu nước, khi chia tay mẹ nó đeo vào tay cái nhẫn vàng 2 chỉ kèm lời nhắn nhủ "để phòng thân", bố nó lính cơ hữu trung tâm huấn luyện Quang Trung quay đi mắt ngấn lệ tiễn tôi và nó hai thằng chân sáo ra đi. (cái nhẫn vàng, bọn tôi bán ngay tuần đầu trong quân trường mua đồ ăn, hí hí chuyện này có dịp kể sau!)
Bọn tôi, 18 tuổi coi trời bằng vung, chuyện sống chết nhẹ tựa lông hồng, được xa gia đình thằng nào cũng hớn hở, coi những nhọc nhằn đời lính trước mắt như trò chơi, hăng hái bước tới không hề ngoái lại một lần!
Về tập trung tại trung tâm 3 Tuyển mộ nhập ngũ (TT3TMNG) chờ phân phối đi các quân trường, ngoài lúc ăn ngủ, nếu không đi rình coi đám tân binh nữ quân nhân tắm giặt, bọn tôi chỉ mong sớm đi khỏi đây.
Thời điểm này, vì quân số nhập ngũ quá lớn nên tân binh được phân đi nhiều quân trường chứ không còn tập trung tại Dục Mỹ là quân trường dành riêng đào tạo hạ sỹ quan nữa. Vì thế nảy sinh ra tình trạng cha mẹ đút lót để con mình được lên danh sách chỗ gần, như Trung tâm huấn luyện Quang Trung ngay Hóc môn, bố tôi cũng có ý đó, vì ông là huấn luyện viên tại ngay Quang Trung.
Bố tôi khi vào thăm tại TT3TMNG có nói cho tôi biết ý định, tôi phản đối ngay và nói với ông 'số tiền dự định chạy chọt đó, cho tôi để tôi ăn xài', ông không nói gì!
Rốt cuộc, ông vẫn bỏ tiền ra lo, vì lý do nào đó số tiền mất mà chuyện chạy chọt chẳng được, tôi nằm trong danh sách ra Trung tâm huấn luyện Lam Sơn-Nha trang. Ngày thăm lần cuối trước khi đi, tôi hoan hỉ báo cho ông biết là tôi chuẩn bị đi Nha trang, ông quay mặy đi dấu hàng nước mắt, tôi tới giờ vẫn không quên khuôn mặt bố tôi lúc đó biểu lộ tràn ngập thất vọng và bất lực!
Đôi khi nhớ lại, tôi vẫn tiếc mãi số tiền mà ông dùng để chạy chọt cho tôi, ông đã không đưa tôi xài theo ý tôi muốn! Nhà tôi lúc đó có tới 5 anh em trai cơ mà! Có gì xảy ra với tôi cũng chẳng đáng để lo!
Nhớ về bố tôi chỉ có thế, ngày còn trẻ tính mình không sến lắm. Hí hí
Tôi, bià trái 1959. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét