Nó thuộc lớp gái bị thiệt thòi nhiều nhất, vừa lớn trổ mã thì giải phóng, đám dân trong xứ đạo ngơ ngác, bọn gái mới lớn thì mất mẹ nó đối tượng yêu đương, đám lính trẻ tan hàng lơ ngơ như chó lạc, bọn bộ đội vc thì có đi lại giao lưu nhưng không đứa nào dám tò tí, chắc được bọn chính trị viên cảnh cáo không giao thiệp với đám giáo dân trong giáo xứ.
Điều quan trọng nữa là con Hoa không đẹp gái, chỉ loại làng nhàng, nhà lại nghèo nữa, thế! Cuối cùng nghe theo tiếng gọi đoàn thanh niên, nó đăng đi thanh niên xung phong, năm đó 1975 nó vừa 18 tuổi.
Nó tính đúng, ra quân cuỗm theo được một thằng nhìn hơi ngơ ngáo nhưng được trai, hai vơ chồng về dân sự hai vợ chồng chí thú làm ăn, đẻ sòn sòn. Nó bán gánh bún riêu, chồng thợ đụng-đụng đâu làm đó-hai vợ chồng cứ thế cun cút làm ăn.
Con Hoa có cái đam mê mà phần lớn bọn gái Nam kỳ vướng, là bài tứ sắc, mấy quân bài nhỏ bằng ngón tay út xanh xanh đỏ đỏ thế mà nó có thể ngồi cả ngày, không màng ăn uống, con cái.
Đứa con gái tầm 1 tuổi, bò vòng quanh mũi dãi, con mẹ cứ thế chăm chú vào mấy quân bài, đứa bé khóc đòi sữa, con Hoa cứ một tay xoè bài, tay kia vạch áo, cái áo chỉ cài hai nút dưới phiá trên lúc nào cũng trễ ra hững hờ, nó kéo bầu vú bên trái quặt ra đằng sau, con bé con chừng cũng quen với kiểu bú này, bò đến tợp ngay rồi cứ thế, mẹ ngồi xoè bài, một bên kẹp vú quặt ra sau, con lổm ngổm đằng sau chu mỏ lên bú.
Năm ngoái tôi về lại xứ đạo thăm chú em, tha thẩn đi vào ngõ sau nhà thờ xứ, gặp lại gánh bún con Hoa vẫn đó, giờ con gái nó đã ngồi bán bún thay mẹ, nghĩ lại cặp vú mướp mẹ nó ngày nào, nó đon đả mời bác ăn bún mà thèn thẹn trong bụng! hí hí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét