Chiều nay bất ngờ nhìn thấy một phụ nữ trung niên người Ấn đang chờ đèn để sang đường trên đất Mỹ, chợt chạnh lòng nhớ lại chút tình vương vấn ở Tây ninh thời trai trẻ.
Bọn tôi, những thằng lính trẻ lãnh lương ra chỉ huy hoàng được tối đa là một tuần, ba tuần còn lại là thê lương với ăn thiếu nợ, ký sổ. Lương lính ra khỏi bàn phát lương là hết, bọn chủ nợ chờ ngay ngoài cửa phòng lương, số tiền ít ỏi còn lại chỉ đủ cho vài ngày huy hoàng, rồi lại tiếp tục rơi vào vòng nợ nần-ký sổ.
Đấy là nói nếu ở hậu cứ, bọn câu lạc bộ biết mình mới cho ăn thiếu, còn đi công tác dân bỏn biết chúng tôi là ai mà cho nợ nần? Thế, bọn tôi phải tự cứu mình, toán đi thường 4 thằng, chia nhau ra đi đến đâu là phải tìm cách cua gái kiếm ăn, đừng nghĩ bọn trai trẻ chúng tôi vô tình, yêu cũng thật đấy, nhưng đói thì cấp thiết hơn nhiều, hí hí
Tôi quen em cũng trong dịp tình cờ, nhà em là tiệm bán tạp hoá ngay dưới chân cầu của con kinh cắt ngang giữa lòng thị trấn, bên con lộ chính của thành phố, đầu dãy nhà buôn dọc theo con phố chính, phiá hông nhà em là con đường hẻm dọc kinh dẫn vào khu động đĩ mà bọn kính tráng hay lui tới. Hôm đó tôi cần mua cục xà bông thơm cô Ba nên ghé vào mua, thả dê, tán tỉnh và thế là dính!
Em tên Nê, chả biết tiếng Ấn nghĩa gì, nhưng nghe chẳng có tý ấn tượng! người gầy ngẳng đen và hơi ngố, chắc ông bà già giữ kỹ quá nên ít tiếp xúc với người ngoài. Khuôn mặt điển hình của Ấn với đôi mắt sâu lông mày rậm và đen nháy, mũi cao quá nên nhìn hơi dữ tuy rằng em hiền khô. Em chỉ có mỗi dáng cao quá khổ là hơi khác bọn gái Việt, còn lại thì em đặc kiểu miền Nam, chẳng khác gì bọn gái mà tôi chọc ghẹo hằng ngày, hàng họ cũng đâu ra đấy.
Chắc vì bị giữ kỹ quá, khi tôi thả dê là em đổ liền, nhà em ngay bờ kinh nên hẹn hò cũng dễ, căn nhà hai mặt tiền nên mặt dọc bờ kinh có cửa phụ, cứ thế em lẻn ra và bọn tôi tà tà dọc bờ kinh với những hàng quán bán đêm, em lúc nào cũng cả nắm tiền trong túi cầm theo chi trả, không bao giờ để tôi lo lắng vấn đề chi tiêu, hí hí
Tôi lâu cũng ghé tiệm em ban ngày, thấy ông già Ấn đứng bán hàng là biến, nếu em đứng quầy, ghé vào thế nào cũng một mớ nhu yếu phẩm gói mang về, bọn tôi xài kem đánh răng, xà bông, thuốc hút thoải mái. Những lúc đói, nháy em là em chỉ ra ki ốt bánh mì đầu cầu, nơi em đã bảo kê cho tôi. Cạnh những khu vực bến xe trong Nam luôn có những quầy bánh mì mà ổ to như bắp đùi, gọi là bánh mì bến xe, ai trong Nam đều biết. Một ổ bánh mì bến xe nhồi thịt, phải hai thằng ăn khoẻ mới ăn hết, tôi có tiêu chuẩn muốn nhiêu lấy nhiêu, chủ ki ốt không hỏi!
Cho đến một hôm, em buồn buồn thông báo làm tôi cũng lo, ông già em nghi ngờ, chắc sẽ khó khăn cho hẹn hò. Tuy vậy, cấm đoán thế nào thì cấm, bằng cách nào đó em vẫn trốn ra đi chơi, ăn uống hẹn hò và mang nhu yếu phẩm tiếp tế cho tôi.
Cuộc tình chấm dứt đột ngột giống như nó đến! Giải phóng, chúng tôi thế là bặt tin nhau, để giờ đây chiều hôm qua chợt thấy một bà sồn sồn người Ấn đứng chờ sang đường ở góc ngã tư, chạnh nhớ em giờ trôi nổi phương nào?
42.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét