Ông người mập mạp, lùn cao cỡ 1,6m. Tôi cao 1,75m ông đứng cỡ hơn vai tôi nên đóan thế thôi! Ông là trung tá chỉ huy trưởng căn cứ Trảng lớn, Tây ninh. Lùn và không được đẹp trai lắm!
Ông rất qúy bọn tôi, kể chút về bọn lính trẻ này: Chúng tôi lính biệt đội, đi toán 4 người lên đỉnh Bà đen, mỗi toán phải nằm trên đỉnh nửa tháng để tiếp sóng cho khu vực hoạt động của phòng 7 chúng tôi ở quân đoàn 3, tức vùng Sài gòn, Bình dương, Tây ninh. Những khi đổi toán, bọn tôi phải nằm chờ ở Tây ninh để đi trực thăng từ phi trường B16 Tây ninh hoặc phi trường Trảng lớn để lên đỉnh núi.
Ông trung tá, mỗi khi biết chúng tôi đến đơn vị trình sư vụ lệnh hành quân, luôn xếp cho chúng tôi phòng ngủ ngay kế bên phòng của ông, đây là một đặc ân mà chỉ riêng bọn lính trẻ chúng tôi được hưởng! Ông chắc thích ngành của chúng tôi nên đã có những đặc ân riêng cho ở bên cạnh.
Những lúc chờ phi vụ, bọn tôi rảnh rỗi ra thị trấn Tây ninh lang thang (một đoạn tình với cô bé Ấn độ là thời điểm này) kiếm ăn, tìm gái, hí hí
Trong Trảng lớn, ngay cả phòng của trung tá chỉ huy trưởng cũng chỉ là một trong những căn nhà tiền chế của Mỹ cất, mái tôn vách bằng ván ép và phòng sau này khi VN xử dụng thì được ngăn bằng những miếng ván thùng đạn, là loại ván thông dùng để đóng thùng cho quân đội, sau khi lấy đồ ra, ván được tận dụng (bề ngang khoảng 15cm dài cỡ 1m và dầy cỡ 2cm.)
Đêm đó, bọn tôi đang chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng động bên phòng ông trung tá, tường ngăn giữa phòng ông và bọn tôi đóng bằng ván thùng đạn, với những khe hở đủ để bọn tôi nhìn rõ những gì xảy ra bên kia.
Thằng trưởng toán ra hiệu cho bọn tôi nhìn, hí hí. Trời ơi! tôi từ ngày rời trường học vào lính, chỉ những lúc có tiền mới đi chơi gái, cũng chỉ cởi quần áo leo lên làm lấy làm để rồi kéo quần đi ra trả tiền, không biết rằng trên đời còn thú ăn chơi khác nữa!
Phòng ông đèn sáng rực, một thân hình trắng muốt với mái tóc dài đen mướt phủ một góc giường, nàng nằm dạng ra giữa hai chân một vùng đen thẫm, ông trung tá úp mặt vào xì sụp, tiếng rên lúc to lúc nhỏ làm tôi cứng người như bị điện giật, bọn tôi im lặng như đang nằm phục kích chờ địch vào tầm bắn để khai hoả, thời gian như ngừng lại tôi chỉ cảm giác được sự chuyển động từ cái cơ thể trắng nuột kia uốn éo từ bên này qua bên kia, tiếng rên lúc to khi nhỏ trong không gian đêm lúc đó như được khuếch đại hơn, tai tôi ù đi. Điều đặc biệt cho buổi coi phim hôm đó là tôi không có ấn tượng gì với ông trung tá cả, trong khi ông ở ngay đó, hí hí
Không biết bao lâu, ông trung tá leo lên và nhấp nhổm, tôi đếm đúng 7 nhát (?), ông leo xuống. Người con gái sau khi ra sau rửa ráy, vào lại phòng trần truồng đứng trước gương, một thân hình trắng muốt với tóc lúc này thả dài qua mông, nàng đứng trước gương chải lại tóc, tôi nhìn kỹ cỡ 30, ông trung tá lúc này lại tới gần vẫn thỗn thện đứng gần cạ cạ, chuyện đến đây nhạt...hí hí
Ngay hôm sau, bọn tôi tranh thủ trước khi trực thăng đến, cả bọn phóng ra khu động cầu ngang ngay giữa thị trấn Tây ninh, giải toả nỗi lòng. Than ôi, chiều đó chúng tôi được trực thăng chuyển lên đỉnh Bà đen đổi toán, hai trong bốn thằng, tôi và một thằng nữa bị nổ nòng súng.
Một tiếng kêu cha, ba tiếng kêu chó. Chuyện này lúc khác kể, hí hí
Bonus:
Kể tiếp nghen,
Cô gái này, hôm sau bọn tôi biết là bà chủ câu lạc bộ trong căn cứ, chồng chết, không nhớ rõ lắm hình như chồng đi lính chết?
Ban ngày gặp mặt cô ta rất đẹp, thân hình cân đối, cô ý cao hơn ông trung tá một chút, tối vào đây chỉ là nghiã vụ đóng thuế thôi, hí hí
Bọn tôi nhìn đứa nào cũng chảy nước dãi mà không dám mở miệng chọc ghẹo. Bà trung tá không ở căn cứ nên ông này tha hồ làm trời làm đất.
Phần tôi và thằng bạn,
Chừng mấy ngày sau bị nổ nòng súng, hành quân không mang theo trụ sinh nên cố gắng chịu được vài ngày, sau không chịu nổi phải khóc lóc với biệt đội trưởng tại hậu cứ xin tải thương.
Ông biệt đội trưởng, chắc thấy tội quá nên khai với quân đoàn bọn tôi bị thương cần trực thăng tải thương gấp, hí hí máy bay tới đưa bọn tôi xuống phi trường B16 (bên cạnh sân vận động Tây ninh) trực thăng vừa đáp xuống xe cứu thương quân đội hụ còi nhào tới, bọn tôi ba lô súng ống phóng qua bên kia cửa trực thăng chuồn mất ra thị xã.
Ra tới thị xã bằng xe lôi, hai thằng phóng ngay vào tiệm thuốc tây mua mỗi thằng một vỉ trụ sinh đặc trị (lâu quá quên tên rồi), con bé bán thuốc tây còn trẻ xinh gái cứ nhìn hai đứa bọn tôi cười mím chi, hí hí
Bọn tôi lang thang Tây ninh rồi đi quá giang quân xa về hậu cứ biệt đội ở Củ Chi trình diện, hết.
42,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét