Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

Chuyện Biệt kích, về Biệt đội B52/Delta #1


Chút tưởng nhớ Johnny Link, Biệt đội B52 (Chiến dịch Delta)

Sau Giáng sinh năm 1965, tôi rời Iowa để cùng với Lonnie đi học đại học ở Bắc Carolina. Có hai người bạn đi cùng với tôi, để phụ giúp lái chiếc Dodge Dart đời 60 và cùng chia đỡ tiền xăng với nhau. Cả hai đang ở trong quân đội: Reed Vass đến từ Eldon trong đơn vị vũ khí tại Aberdeen Proving Ground, Maryland, và John Link, tóc đỏ người Ireland đến từ Ottumwa, Washington đang trên đường đến trung tâm đào tạo lực lượng đặc biệt tại Ft Bragg.Cả ba chúng tôi lái xe thẳng một mạch đến tiểu bang Carolina và thay phiên nhau lái xe. Chúng tôi không có dư nhiều tiền cho nhà nghỉ dọc đường, và đường cao tốc liên bang trong thời đó vẫn còn ít.  

Vào khoảng nửa đêm, tới phiên tôi được ra ghế sau nằm ngủ và bị đánh thức khi chiếc xe tắp vô lề, dừng lại ở bên của một đường cao tốc vắng vẻ ở vùng nông thôn Kentucky, tôi mơ hồ nhớ ánh đèn xanh nhấp nháy rọi vào bên trong xe của chúng tôi, những tiếng động của John xoay kính cửa sổ xe xuống, và một luồng không khí mát lạnh uà vào. Anh đang ở ghế tài xế, đang thọc tay phải vào túi tìm ví của mình và vừa dùng tay trái để quay kiếng xe xuống. Tôi không mường tượng được anh đã lái nhanh cỡ nào khi bị cảnh sát công lộ cuả Kentucky đuổi chặn xe, và tôi cũng không nghe thấy Johnny nói hay năn nỉ thế nào, nhưng cũng giống như thường lệ, anh đã sử dụng sự quyến rũ kiểu Ailen và cách nói sao đó mà không bị phạt!  Vụ này thì anh có rất nhiều kinh nghiệm! Cả ba chúng tôi lại sớm bon bon trên đường và đến Greensboro sáng sớm hôm sau. Chúng tôi thả Reed tại trạm xe bus Greyhound và sau đó chúng tôi lái tiếp 85 dặm nữa để chở John tới trung tâm Lực lượng đặc biệt Trụ sở chính tại Ft Bragg, nơi mà anh sẽ bắt đầu trải qua khoá đào tạo của mình.

Lonnie và tôi đã có một căn hộ ở đại học Guilford, gần Greensboro. Tôi đã ra khỏi lực lượng không quân hơn một năm, và Lonnie mới ra khỏi quân đội sau khi đã phục vụ thêm một khoá tại Việt Nam. Gần như tất cả những ngày cuối tuần John luôn có mặt tại phòng trọ của chúng tôi, đây là nơi trú ẩn an toàn của ba chúng tôi. Căn hộ hai phòng nhỏ cuả chúng tôi có hai giường đôi và một chiếc ghế xa-lông, đôi khi John đến cùng với ba hoặc bốn khoá sinh cùng khoá học từ Bragg. Nhiều buổi sáng chủ nhật tôi thức dậy nhìn thấy đám bạn thanh niên nằm dài khắp nơi trong phòng (Johnny chiếm chiếc ghế xa-lông). Tóc đỏ là một người dễ mến, không ai có thể cưỡng lại nụ cười trẻ con thoáng qua khuôn mặt tàn nhang của anh. Lonnie và tôi đã phục vụ hết thời hạn của chúng tôi, và những chàng lính trẻ này đang chuẩn bị để đi đến Việt Nam phục vụ. Trong số họ ít nhất một người trở về không còn sống, nhưng sẽ trở về như một anh hùng.
                                                                           ***

Năm 1979, Jim Morris, một cựu chiến binh đã xuất bản cuốn sách (sau này được giải thưởng) của ông có tựa đề "Chuyện chiến tranh" trong chương 32 biên niên sử một nhiệm vụ năm 1968 của lực lượng đặc biệt tinh nhuệ Biệt đội B52 (Chiến dịch Delta). Đội Delta Recon, tiền thân cuả lực lượng "Delta Force" sau này, được xử dụng trong nhiệm vụ cố vấn cho lực lượng 81 Biệt kích dù quân lực VNCH và đang trong cuộc hành quân "Samurai IV". Nhiệm vụ của họ là để ngăn chặn tiếp tế vật tư, quân tiếp viện cuả vc từ đường mòn Hồ Chí Minh chuyển xuống cho lực lượng bộ đội đang tấn công ở Huế. Họ liên tục can dự vào những đụng độ không dứt trong thung lũng A sâu nhiều tuần lễ qua. 

Ngày 29 tháng 3 năm 1968, Biệt kích dù bị tấn công nặng nề khi những máy bay trực thăng CH46 của họ đổ quân xuống gần A lưới. Một số các trực thăng đã bị phá hủy, có nhiều người chết và bị thương. Thiếu tá Morris, một cựu lính mũ xanh, công việc lúc đó là phóng viên chiến trường, đang cùng làm nhiệm vụ và đã nghe nói tới những người ông gặp là "nhóm chiến binh tóc đỏ" đang ở giữa trận chiến.

Morris đã viết, "Anh ta cỡ vào khoảng hai mươi ba hay hai mươi bốn"..."theo sau anh ta là một chiến binh trẻ tuổi gọn gàng với mái tóc đen"  

Chàng tóc đỏ đang gào về phiá mấy chiến binh biệt kích 81 và các cố vấn đang tìm cách che chắn giữa các thân cây. Anh nói là nhóm cuả anh cần sự giúp đỡ để di chuyển khoảng mười lăm chiến binh bị thương ra khỏi một hố bom, nghe được vậy Morris liền chạy theo hai người lính trẻ xuyên qua các tàng cây. Chàng tóc đỏ dẫn đầu nhóm, gào lên kêu gọi sự trợ giúp khi họ chạy ngang, nhưng không thấy có ai tình nguyện. Cuộc chiến đấu đang rất kịch liệt, hoả lực súng máy và tên lửa B40 bắn tới không ngừng nghỉ. Những chiến binh khác ngồi đó và nhìn chằm chằm như họ không nghe thấy gì! Morris và hai chiến binh chạy đến một bờ gò dốc mà qua đó nhìn ra khu vực hạ cánh, một vùng đất trống trải rộng. Từ gò nổi, Morris có thể thấy một hố bom rộng trong đó đầy những lính mũ xanh bị thương và các phi công máy bay trực thăng Thuỷ quân lục chiến. Họ đang bị  ghìm chặt bởi hoả lực súng máy địch quân.

Vị thiếu tá nhớ lại "Có một vạt cỏ cao giữa chúng tôi và miệng hố bom đó". chàng tóc đỏ trượt xuống cái rãnh cỏ, và trườn qua khu rừng cây với chàng lính trẻ theo sát ngay phiá sau lưng. Từ bià rừng đến cái hố bom đó là hơn 100 feet đồng trống.

Hai chiến binh mũ xanh chia nhau chạy theo hai  hướng tới miệng hố bom cùng với những tràng đạn súng máy đuổi theo cày tung tóe đất đỏ xung quanh họ. "Tôi không thấy hai người đó bị trúng đạn", Morris nói, "nhưng nếu thực họ bị trúng đạn, đó vẫn là một phép lạ!" Hai chiến binh chạy được đến cạnh hố bom, và họ chúi vào đó, nhưng họ sẽ không thể di chuyển trở lại bià rừng nếu không có đồng đội bắn chặn cho họ. Phiá sau cuả miệng hố bom có một chiếc trục thăng bị bắn rơi đang nằm đó, nhưng ổ súng máy cuả bô đội vc tại bià rừng phiá bên phải với tầm tác xạ rất rộng rãi, luôn sẵn sàng nhả đạn vào bất cứ ai có ý định băng qua trảng cỏ trống trải từ hố bom vào đến bìa rừng.

Morris và một lính mũ xanh khai hoả khẩu tiểu liên khi tóc đỏ và người bạn của mình bắt đầu di chuyển nhóm người bị thương xuyên qua khu đất trống. Nhóm đầu tiên đã thoát qua an toàn, vào khu gò cao và lọt vào tầm che chở cuả cây cối, cũng thật nhanh chóng, các nhóm chiến binh khác nối theo sau. Cuối cùng, chỉ còn lại hai hai chiến binh đang cố leo lên khỏi bờ hố bom lấm bẩn bụi mù, và cả hai đều bị thương. 

"Cố lên!" Morris hét lên khi ông tiếp tục nã hết băng đạn từ khẩu súng cuả mình, ông chỉ còn lại mỗi một băng đạn cuối cùng.

"Thiếu tá, tôi đuối quá rồi. làm ơn kéo tôi lên!" Là tiếng cuả chàng chiến binh tóc đen, chàng chiến binh trẻ tuổi đang cố gắng rướn thẳng người và tóc đỏ đang cố giữ cho anh ta đứng được, hai người đã cố gắng để leo lên bờ cát dốc cuả hố bom và không giữ được, lại trượt xuống đáy. Morris biết rằng nếu ông ngừng bắn về phiá ổ súng máy, địch sẽ khai hoả trở lại, nhưng hai người chiến binh trẻ đang chảy máu rất nhiều và sức mạnh của họ đang dần suy yếu. Ông cần phải giúp!

"Tôi sẽ cố gắng đẩy phụ nó lên" chàng tóc đỏ nói. Thiếu tá Morris hạ thấp vũ khí của ông và cúi sát xuống để nắm lấy bàn tay ​​đang cố với lên của người chiến binh trẻ. Trong khi hai người lính cố sức để vừa kéo vừa đẩy hầu nâng người lính trẻ bị thương lên, đạn súng máy cũng đồng thời bắt đầu bật tung toé chung quanh họ. Morris có thể nhìn thấy nỗi đau đớn và sự sợ hãi trong đôi mắt đen của chàng lính trẻ, mồ hôi làm thành những sọc dài các vết ố bẩn và sơn ngụy trang trên khuôn mặt của ông. Morris kéo với tất cả sức mạnh của mình, nhưng cũng không nâng nổi người lính trẻ. Tóc đỏ chợt ngừng thôi không đẩy nữa, xoài người tới, anh nằm phủ lên ôm chặt người chiến binh trẻ, lấy thân mình làm tấm chắn đạn cho người bạn chiến đấu! 

Đột nhiên Morris cảm thấy một đòn rất mạnh giáng thẳng vào cánh tay dưới, đồng thời bàn tay đang giang ra nắm lấy tay người lính trẻ đang treo dưới hố bom cũng tuột mất. Hai người chiến binh văng ngược trở lại, mất hút khỏi tầm mắt cuả Morris, còn ông bật ngửa người văng ra. Nhìn vào cánh tay, đạn phá ra một lỗ to đang phun trào những máu là máu. Chảy máu đầm đìa, ông đã không có thể làm gì hơn! Viên đạn đã cắt đứt một động mạch ở cẳng tay dưới của ông, nếu không có cứu cấp ngay tức khắc, ông có thể bị chảy hết máu trong vài phút. Vừa kêu y sỹ ông vừa chạy để tìm sự giúp đỡ, và báo cho nhân viên quân y biết để hỗ trợ hai người lính trẻ. 

"Dù tôi có ở lại đó, cũng không giúp gì cho họ được", ông đã buồn thảm kể lại "và tôi chắc chắn chết, nhưng tôi vẫn cảm thấy ân hận.... mũ xanh hay không là mũ xanh, chúng tôi cũng chỉ con người, không có siêu nhân và... mẹ nó... cũng rất ít anh hùng... hầu như không có ai!"

"Trong đêm đó, khi trung sỹ Roland Meder, thuộc đội quân y, đang cố gắng hết sức để cứu cánh tay Morris trong một bệnh viện dã chiến, đã cho ông biết về hai người lính trẻ mà ông đã cố gắng để cứu. Hai người đó tên là John Link và Albert Merriman. Link là người lính tóc đỏ và Merriman là chàng lính trẻ tóc đen. 

Đầu óc mơ màng vì bị sốc và ngấm thuốc Morphine, Morris chợt giật mình hỏi "có cứu được hai người đó lên không?"

Người y sỹ gật đầu. "Có, Link bị ba phát ở lưng, anh ta bất tỉnh, Merriman bị ba viên ở chân" 

Morris hỏi liệu họ có qua không? Meder im lặng một lúc, và rồi trả lời, " Merriman sẽ... nhưng tôi không chắc về Link"

 Còn tiếp...

2 nhận xét:

  1. Tôi vẫn hóng anh từng ngày, mấy hôm nay đang đọc blog Buồn vui đời lính hay quá anh ạ, chước có đọc QLVN cộng hòa cũng nhiều bài hay hehe. tôi đặc biệt nghiện mấy món này đéo hiểu sao tmt hehe.

    Trả lờiXóa
  2. Bác Xập cứ dịch tôi hóng thường xuyên nghen.

    Trả lờiXóa