Thứ Tư, 11 tháng 7, 2018

Tao ngộ 16: Trung úy Lâm.

Tận cùng sui xẻo, gần tết năm 1980 sáng hôm đó như thường lệ cả trại tập họp điểm danh đi làm, cán bộ trại đọc tên danh sách bọn tù bị kỷ luật, trong đó có tên tôi. Bọn ba tên tù bị kỷ luật lên đứng trước hàng chờ đi cùm, tiếp sau đó cán bộ khác bắt đầu đọc lệnh tha, những người tù có tên trong lệnh tha vui vẻ đứng ra một bên, cho đến khi lệnh tha đọc có tên tôi, đất như sụt dưới chân! Cả trại từ từ đi ra cổng lao động, bọn có lệnh tha trở vào lán gom đồ đạc, 3 thằng bị kỷ luật đứng như phỗng chờ tự quản lột đồ.

Tôi bị cùm, bọn tự quản phát cho mỗi người một cái áo vải tám, quần đùi tự túc và một chiếc khăn mặt nhỏ bằng bàn tay, hàng trang đi cùm chỉ có thế. Bọn tôi bị dẫn vào khu kỷ luật là một khu tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, nằm chơ vơ giữa khu trống hoàn toàn chung quanh bao bằng các vọng gác của vệ binh.

Tôi bị nhốt chung với anh Lâm, Trung úy trình diện học tập người Bắc nhà đâu mạn chợ Tân Định, anh này đã nằm cùm đây trước tôi, phòng kỷ luật gồm cửa chính bằng thép cỡ 7 tấc, giữa là hành lang chia hai nửa phòng mỗi bên là một bệ xi măng dài cỡ 2m ngang khoảng 8 tấc, hai người tù nằm quay đầu vào trong chân quay ra cửa, phía cửa là hai cây cùm bằng thép tròn cỡ 2cm, được thiết kế cao hơn mặt bệ nằm khoảng một gang tay, trên đó là chếc cùm hình chữ U được xuyên qua để tù cùm chân vào -cùm được thay theo chân tù, có nhiều size cho mọi người- toàn bộ được xuyên ra ngoài và khoá từ phía ngoài, tù không thể đụng vào koá được.

Nói chút về kiểu hành xác này, trong post trước tôi có nhận xét "những người đã từng đi tù, khi họ thiết kế nhà tù cho lứa sau, họ trút tất cả oán hận vào đó" là ở những nơi như đây! Ai đó khi thiết kế thanh ngang cùm đã thiết kế hết sức độc đáo, khi cùm chân của tù phải để trên thanh ngang, tiết diện nhỏ nên thanh ngang cấn vào gót chân rất đau, vì thanh ngang ở độ cao khoảng một gang nên ngồi cũng khổ mà nằm cũng không được cộng thêm chiếc cùm chữ U được gắn vào khít với size của cổ chân tù nên không thể trở mình hay quay cổ chân, sự độc đáo của kiểu cùm này là thanh sắt được gắn cách tường khoảng 1 tấc chỉ đủ để bàn chân song song với tường, ở thế cùm này người tù không thể ngồi thẳng lên được, người tù khi bị cùm chỉ có một thế nằm là 'nằm ngửa' không thể trở mình và chân lúc nào cũng gác cao lên khoảng gang tay (tôi chỉ bị cùm có hai tuần mà sau khi ra cùm khoảng hơn 6 tháng sau gót chân vẫn còn vết chai thâm đen) khó chịu khác là khi ỉa đái, vì cùm một chân, bệ xi măng cao khảng nửa thước, khi ỉa đái phải một chân thò xuống chịu rồi ở thế nửa ngồi nửa đứng rặn vào cái lon để dưới đất, trời thương bọn tù bị cùm được ăn rất ít nên chẳng mấy đi cầu, chuyện không gay go lắm.

Tiêu chuẩn cùm là mỗi bữa một cục cơm không, gọi cơm cho sang miệng thôi tù ngoài ăn gì thì mình được thứ đó. Nước thì một lon gô muốn làm gì thì làm, một tuần được cởi cùm tắm một lần. Khi tôi vào thì anh Lâm đã bị cùm hơn 2 năm ở đây, anh người gầy đét gần như chỉ còn xương -điều này thật ra có lợi cho anh hơn vì anh có thể xoay chân trong cùm thoải mái- anh bị kỷ luật vì liên hệ với dân chúng chung quanh vùng trại, theo lời anh kể thế, nhưng chắc nguyên nhân chính ra sao tôi không rõ, vì bị cùm trên 2 năm thì tội không nhẹ!

Vì cùm quá lâu rồi nên anh được đặc cách mặc một chiếc ao bà ba vải dầy, một cảnh khổ thêm nữa trong nhà cùm là đêm xuống, cái lạnh của núi rừng, sàn xi măng như ướp đá, mặc chiếc áo kỷ luật bằng vải tám hầu như cả đêm tôi chỉ nằm run, run từ trong xương run ra chứ không phải chỉ là do trời lạnh, run do đói cộng với cái lạnh rừng ai đã từng trải qua sẽ thấm, sở dĩ tôi tả anh Lâm được đặc ân là thế, chiếc áo dầy làm cho cơ thể ấm hơn! Tôi bị cùm 15 ngày sau đó trở về đội và được thả đúng ngày 26 tết năm đó, từ ngày ra khỏi cùm tôi không nghe gì về anh cả, không biết sống chết ra sao!

Hình mạng.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét