Ông người đâu vùng Gia kiệm, miệng vẩu người khòng khoèo, kiểu người cao nhưng ốm nhách trong tù thiếu ăn nên nhìn như bị khòm xuống, chắc chịu đói không quen nên bao nhiêu mỡ và bắp thịt biến đi mất hết, ông có tướng đi bất hủ hai hàng mà tôi để ý hình như chỉ dân gốc Bắc mới có.
Ông cấp bậc Trung úy thuộc diện 'trình diện cải tạo' người Bắc di cư nhưng ông nói ngọng 'nàm nà', thời đói dọc đường đi các loại rau dại, cỏ dại mọc dọc mương nước ông hái tất, nấu lên và ăn tôi tò mò hỏi mấy loại rau cỏ đó tên gì, ông bảo tên "Tần u" tức cỏ nào tù ăn được là ăn. Từ các loại hoa mười giờ thơ mộng cho đến hoa mào gà sặc sỡ, mọi thứ đều vào lon Guigoz, thậm chí nhiều những thứ cỏ mọc xoà dưới đất cũng bị luộc tất.
Quần áo ông mặc mới là kinh dị, một số các ông tận dụng vỏ bao cát -loại bao đựng cát của Mỹ dùng để làm công sự- rồi may thành áo quần mặc, loại này rất bền nhưng mặc ngứa và nó chẳng che gì cả, nhìn các ông đi lại hàng họ lúc lắc bên trong thật ngộ, trong tù toàn đàn ông với nhau nên việc lộ hàng cũng chẳng ai quan tâm.
Tôi nhớ ông vì một hôm ông than vết mụn trên vai phía sau lưng của ông càng ngày càng sưng tấy và ngứa ngáy, nhân lúc nghỉ bọn tù xúm vào coi dùm ông, không biết ông bị trầy xước lúc nào nhưng do vết trầy nằm sau lưng quá tầm với cho nên ông không tự săn sóc được, giờ vết thương sưng tấy chảy mủ, chuyện chẳng có gì để nói nếu bọn bỏn không phát hiện vết thương của ông lúc nhúc dòi, con nào cũng béo múp cơ man là dòi. bọn tôi lấy que gạt được một mớ, sau đó về trại tôi không nhớ rõ là ở đâu bỏn tìm ra chút dầu hôi -loại để đốt đèn dầu- đổ vào lỗ thủng, bọn dòi bị ngộp trồi ra rồi nặn máu băng lại, như phép lạ vài ngày sau vết thương lành như chưa bao giờ có!
Tôi vẫn nhớ câu ông nói: "Vợ tao hay nàm món thịt nuộc", không hiểu ông gốc người ở đâu ngoài Bắc? Ngày tôi được thả ông vẫn còn trong trại. Hí hí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét