Ông bị đưa ra toà xử, thấy đi về nhiều lần, lần nào ông về cũng cười hơ hơ, kiểu bất cần. Lần cuối ông ra toà về, ông cười kiểu cay đắng nói: Chúng nó xử tôi tù chung thân!
Ông có một tính rất xấu, không hiểu do bị tù nên thành tưng tửng hay vốn tính ông như thế, nhưng ông rất chi li về chia đồ ăn trong phòng. Giờ cơm, các tù nấu bếp sẽ mang phát mỗi phòng một thau cơm, thau đồ mặn hay thau canh nếu có, anh em tù sẽ múc ra chia vào chén cho nhau, người ý kiến về chia chác không công bằng bao giờ cũng là ông. Ông được thăm nuôi đầy đủ, lúc bù khú vẫn kể là vợ và cô con gái giờ phải bán Ya-ua để thăm nuôi bố, nhưng ông có tính 'ăn độc' cực kỳ, tức là không bao giờ cho ai cái gì, không hiểu do khủng hoảng chăng -mà đồ thăm nuôi ông không chịu ăn cứ để dành- nhiệt độ nóng trong phòng tù làm đồ ăn rất mau hư, rất nhiều đồ của ông phải mang đổ vì hư hỏng, nhưng ông cứ thế, vất đi chứ không dám ăn.
Từ ngày ông bị kêu án chung thân, thấy ông có vẻ chán đời không còn cười nói nhiều, nhưng tính tình ông, nết ăn uống thì vẫn vậy. Thời gian ngắn sau khi có án, ông bị chuyển đi trại thụ án rồi sau trôi nổi nơi nào tôi cũng không biết, tôi nghĩ chắc ông chết trong tù! Năm đó khoảng 1977, tôi đoán không nhầm ông phải trên 65 tuổi.
Hình mạng: Cỏ úa. |
Nhắc đến anh trưởng phòng bịnh B1 chút, anh Choé, người vẽ tranh hí họa nổi tiếng, anh tướng người tầm thước, mập so với những người khác trong phòng, anh rất vui vẻ, yêu đời. Trong tù không cho dùng giấy bút, nhưng anh làm thơ, ngâm cho bọn tù chúng tôi thưởng thức, tôi cũng cố học thuộc được vài bài thơ của anh, về tâm sự người chồng nhớ vợ, thơ anh tiên đoán về cảnh con gái lớn lên đi thăm nuôi bố (?)
Lúc rảnh anh cũng hay kể về quá khứ, cuộc đời. Điều làm tôi nhớ về anh là cặp kính cận đổi màu mà lần đầu trong đời tôi biết đến (tôi chưa từng biết đến có loại kính khi ra nắng lại đổi màu). Thơ anh tôi đã quên gần hết, mấy năm trước đọc báo mới biết anh có qua Mỹ ở gần nhà, nhưng là cáo phó, hỡi ơi!
Tôi còn nhớ lõm bõm không đầy đủ bài thơ 'con gái' của anh: "Ở nhà con tập viết, thư mẹ gởi vào ba, góc giấy thừa con viết, cho ba một chữ: ba..... Ở nhà con học toán, con cộng trừ nhân chia, mẹ đếm ngày tính tháng, con cộng hoài vẫn dư..... Con bây giờ đã lớn, thay mẹ đi thăm ba, ................, trơ cổng khám mưa sa!" anh viết cho con nhưng như lời dự báo cho rất nhiều số phận sau này.
Tôi không có duyên tái ngộ cùng anh, sau này anh có qua vùng Virginia ngay gần nhà tôi và mất tại đây, khi tôi biết được tin anh qua lời cáo phó trên báo, quá trễ để gặp mặt.
Anh yên nghỉ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét