Thứ Năm, 21 tháng 6, 2018

Tao ngộ 3, Bộ Lư

Trong đời, nếu may mắn bạn sẽ gặp một thiên thần cứu giúp trong trường hợp thập tử nhất sinh - bọn không may chết mẹ hết rồi - không nhất thiết là đẹp như tranh vẽ, thậm chí đối nghịch, nhưng người đó mang sứ mạng do Thượng đế đến để cứu ta, xong việc họ biến đi như chưa từng xuất hiện!

Con Bộ Lư.
Ai từng nhập số 4 PĐL thời 75/78 thì còn nhớ cô y tá trại, bọn tù gọi là Bộ Lư. Không biết tên thật là gì, cô này xuất thân là du kích được đôn lên làm y tá, trình độ không chắc biết đọc biết viết (?) nhỏ hơn tôi vài tuổi, cỡ 17. Người gầy gò, đen nhẻm, mang toàn bộ dáng vẻ của một gái nông dân trong bưng nhà nghèo, tóm lại Bộ Lư không cho ta bất cứ ấn tượng gì khi đối diện.

Sau 75, cùng đến với giải phóng, cả miền Nam bị ghẻ, trong tù ghẻ khinh hoàng gấp nhiều lần, lác đác vài tên bị ghẻ nhiều quá chết. Thời đó, ngoài thuốc "Xuyên tâm Liên" trị bá bịnh, Bộ Lư là thần dược đứng thứ nhì chuyên dùng trị ghẻ. Mỗi khi có thuốc, cô Bộ lư sẽ mang một hũ to vàng vàng hăng hắc, mở cửa gió của phòng đưa vào, bọn tù chuyền nhau bôi trét, cô y tá đứng chờ để lấy lại hũ mang qua phòng khác, cứ thế thành tên của cô.

Cơn bệnh đến với tôi từ từ như mọi lần cảm cúm, sốt liên tục, tôi bỏ ăn nằm bẹp một chỗ, trong tù chỉ có Xuyên tâm Liên và họa hoằn là tỏi giã ngâm nước nhỏ mũi. Tôi cứ thế không ăn gì, nhìn người bạn tù nằm kế hí hửng ăn phần cơm của mình mà đầu óc trống rỗng, bù lại hắn giúp tôi lau mình, vệ sinh và những việc vặt vãnh.

Đã hơn 2 tuần tôi không ăn gì, chỉ nước lạnh. Cơ thể thanh niên 21 tuổi cũng không còn thịt để cơ thể xử dụng, tôi chỉ còn da với xương, không còn ngồi lên được tôi nằm không cử động, nhiều lần bạn tù thử dựng tôi ngồi dậy, tôi gần như ngất đi. Trưởng phòng xin phép cán bộ cho tôi không phải xếp hàng ngồi điểm danh.

Ngày thăm nuôi, trong giỏ đồ có bịch chanh tươi, tôi nhờ người bạn tù cắt nửa chục chanh vắt ra nước cho tôi uống, không hiểu do đâu mà tôi tự nhiên thèm chua khinh khủng, uống xong ca nước cốt chanh, tôi vật ra không cử động được, trong đầu nghĩ: Thôi xong! Tôi tỉnh dậy trong phòng bịnh B1

Nằm chung chiếu với tôi là nhà văn Nguyễn Mạnh Côn, ông suốt ngày rên đau khắp người, chắc do vã ken! Bộ lư bắt đầu để ý chăm sóc tôi từ đây. Bạn tù đoán tôi bị thương hàn, tôi cũng nghĩ thế, nhưng không chắc Bộ Lư biết tôi bị gì. Y tá trong tù chỉ chữa triệu chứng, không chữa bịnh! Hí hí

Tôi may mắn do không ăn gì nên không bị biến chứng lủng ruột hay gì gì mà bọn bạn tù hù doạ, nhưng bị đau bụng liên tục, không biết Bộ Lư tìm đâu ra một mớ Morphin ống của quân đội Mỹ, loại dùng ngoài chiến trường, mang vào chích cho tôi đỡ... đau bụng. Nó luôn miệng suýt xoa: Thương anh quá, còn đau hôn? Giọng nam nhão nhoét. Cơn bệnh lui dần, sức trai chiến thắng, tôi phục hồi rất nhanh. Sau hơn nửa tháng không ăn uống gì, giờ tôi thèm đủ thứ, giỏ thăm nuôi của tôi, khi chuyển phòng bạn tù đã không chuyển theo (sau này tôi có gặp lại vài người, họ nghĩ là tôi chắc chắn chết nên giữ lại chia nhau, cũng là chút phước mình có) tôi thèm đủ thứ.

Đối diện chiếu tôi nằm là ông Hoàng Kim Quy, đại tài phiệt miền Nam, mỗi lần giờ ăn nhìn ông mở đồ thăm nuôi ăn, ngửi mùi mắm muối mà mình cũng ngon miệng lây, nhưng ăn trả bữa mà không có đồ ăn thì thật là cực hình. Bộ Lư chắc cũng có nhạy cảm của phụ nữ, nó hỏi tôi có thèm gì, tôi thoạt đầu không hiểu sao chỉ thèm me ngào, hôm sau nó dúi vào tay tôi bịch me ngào. Mấy bữa sau tôi thèm hủ tíu, không biết bằng cách nào tối đó nó mang vào cho tôi ca hủ tíu nóng hổi. Xuyên tâm liên nó cho tôi cả vốc, uống no thì thôi. Không lâu sau tôi có thăm nuôi, tôi chủ động chấm dứt việc nó mua đồ vì tôi không thích dính líu ơn huệ gì với nó.

Tôi bị chuyển đi Hàm Tân thẳng từ phòng bịnh, lúc 2 giờ sáng. Bọn tôi cứ 2 người còng chung rồi tống lên xe tải bít bùng, ngồi trên sàn xe tôi ngó lại khung cảnh nhà tù, đèn Neon mờ mờ, thấp thoáng trong góc sân tôi vẫn thấy rõ dáng con Bộ Lư đứng trong góc sân nửa người chìm trong bóng tối.

Cuộc đời tôi sang khúc rẽ thê thảm hơn!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét