Thứ Năm, 21 tháng 6, 2018

Tao ngộ 5, Ngao Song

Khu A/4 Phan Đăng Lưu.
Là một già làng gốc người Nùng từ Bắc di cư vào Nam 54 ở vùng Lâm đồng, khoảng 70 tuổi nhìn già nhăn nheo như gốc cổ thụ, suốt ngày ngồi im không nói, chỉ lầm rầm những từ khó hiểu, nghe như tiếng gừ gừ trong họng, khuôn mặt với quá nhiều nếp nhăn nhìn như trái táo phơi khô, tròn ủng nhưng lành tính ra phết, vì không biết tiếng Việt nhiều, già Song chỉ nói những câu cụt ngủn không đủ nghiã không đầu không đuôi, bọn tù chúng tôi cũng chẳng ai quan tâm già nói gì, tóm lại già Song chỉ gầm gừ như tiếng thú hoang kêu đêm. Nhìn già Song ngồi thu lu trong bóng tối nhiều lúc tôi tưởng tượng già Song như con thú đang rình mồi trong rừng rậm.

Không biết già Song do nguyên cớ gì có mặt ở đây, mấy người tù cũ nói già làm cho CIA, có người thì đoán là thuộc hạ Vàngpao bị bắt vào đây ngồi gãi ghẻ, hay cựu biệt kích Nùng cũng có khi, ở đây già chỉ suốt ngày ngồi một chỗ, miệng lẩm bẩm một mình mặc kệ ai làm gì, chỉ ngày hai bữa mang cái chén nhựa ra lãnh cơm rồi lại thu lu một chỗ cho đến giờ ngủ. Tiếng Việt không biết nói, còn làm gì được ngoài việc ngồi im và lâu lâu lẩm bẩm những câu tiếng lạ hoắc một mình?

Thời này, mỗi sáng tù phải ra ngoài để xếp hàng dọc theo bức tường phòng tù để điểm danh, đây là một đặc ân mà tù được may mắn hưởng, thời gian ngắn sau bị huỷ bỏ chỉ điểm danh ngay trong phòng. Sau một đêm ngột ngạt trong phòng như cá xếp trong hộp, thở ra hít vào những mùi, hơi thở hôi hám từ đám tù cùng phòng, được ra ngoài dù chỉ thời gian ngắn đúng đặc ân, tuy chỉ đủ thời gian điểm danh. Những ngày cán bộ đột xuất kiểm tra phòng, mọi người phải ngồi chờ ngoài hành lang thì thật đúng là hạnh phúc nhỏ nhoi bất ngờ.

Điểm danh chỉ là đếm số và xưng tên mình ra cho cán bộ kiểm soát, nhưng đúng là thời gian sung sướng nhất trong ngày, vì già Song không biết tiếng Việt, trưởng phòng luôn sắp cho già bao giờ cũng đứng đầu và dậy cho đúng có một câu để điểm danh : "Số một, Ngao Song"...sau đó mọi người vừa đếm số, xưng tên, vào phòng.

Tôi bị chuyển phòng không lâu sau đó, không bao giờ gặp lại già Song.

Update:
Thật tình cờ, tôi vừa đọc được chút đầu mối về quá khứ già Ngao song trong hồi ký "Nhà tù" của Duyên Anh. Già này chắc bị chuyển trại từ 4PĐL sang Chhí hoà.

Trích trang 22: "Vài nét về vài nhân vật của phòng mới của tôi do Phạm Quang Khai “lãnh đạo”. Những nhân vật đề lao mà tôi đã sống với họ như Phan Bá Thúc, Hà Năng Đắc… thì miễn kể. Niên trưởng phòng tôi là cụ Ngao Song, người Nùng, 80 tuổi, cựu đại úy Biệt khu Hải Yến. Nhi đồng phòng tôi là Nguyễn Ngọc Phước, 8 tuổi, móc túi ở bến xe đò. Đã có một tờ báo dành cho độc giả từ 7 đến 77 tuổi, phải có một nhà tù dành cho tù nhân từ 8 đến 80 tuổi. Trẻ không tha, già không thương là nhà tù Cộng sản."

Link đây nếu ai thích đọc:
 http://vietmessenger.com/books/?title=nha%20tu&page=1


Hình mạng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét