Thứ Tư, 20 tháng 6, 2018

Tao ngộ 2, Nguyễn Mạnh Côn

Nhà văn Nguyễn Mạnh Côn.
Tôi gặp ngài trong phòng bịnh B1 ở số 4 PĐL (4 Phan đăng Lưu, nơi chôn lấp đời trai, từ nay viết tắt), sở dĩ gọi là ngài, vì ngài đúng là một ông tiên nâu chính hiệu.

Một qúy ông tầm tầm, gầy đến độ da bọc xương hom hem đi đứng không vững, râu tóc lưa thưa chỗ bạc chỗ đen, luôn tròng vào người bộ bà ba nâu rộng thùng thình nói đặc giọng Bắc, tôi được xếp nằm cạnh ngài nên cũng hay hỏi những chuyện dớ dẩn.

Phòng bịnh B1 do hoạ sỹ Choé-Nguyễn Hải Chí làm trưởng phòng, phòng chứa đa số là già hói bệnh tật, tôi là một ngoại lệ, lúc đó tôi khoảng 21 tuổi nhưng bị thương hàn sắp chết nên được chuyển vào đây chờ chết.

Lan man tý, mỗi người có một số phận khi số bạn chưa đến hồi kết sẽ có một thiên thần hiện ra cứu bạn, không phải bao giờ tthiên thần cũng mang dáng đẹp như tranh vẽ, nhưng người đó sẽ giúp bạn chiến đấu với tử thần, mang bạn về với nhân gian, có dịp tôi sẽ kể lại về "con Bộ Lư" một 'kẻ thù' đã được thượng đế gởi đến giúp tôi phục hồi sau cơn bạo bệnh.

Một trong những chuyện ông kể là thời ông làm việc trong chính phủ miền Nam, chức vụ gì thì tôi quên, nhưng ông và một số người được giao trách nhiệm viết tổng kết về vụ đói năm Ất Dậu vì từ trước đến ngày đó chưa có ai làm chính thức một báo cáo hay một công trình đại loại như thế: "Chú mày biết không, cái số hai triệu người chết là do tao biạ ra đấy, vì vào thời điểm đấy làm chó gì có thống kê mà biết, lấy đâu mà tra với cứu, là hoàn toàn do tao biạ, chết thì nhiều nhưng không ai thống kê được là bao nhiêu" vụ này thì không biết ông nói thật hay bịa, Đọc cho vui thôi! Ông ở bên kia yên nghỉ, đừng trách.

Ngài vì gốc tiên nâu vã thuốc nên bình thường cử động chậm chạp, chân tay không buồn nhấc ruồi có đậu mép ngài cũng không buồn xua, luôn miệng than ê ẩm người. Tôi được cô y tá trại (mà bọn tôi gọi là con Bộ Lư) săn sóc đặc biệt, không hiểu nó nghe đâu tìm được mấy ống Morphin của lính mang vào độp cho tôi, cũng may nó chỉ bóp có nửa ống nên tôi chỉ bị phê phê không đến nỗi bất tỉnh, ông Côn thấy thế xin nửa còn lại độp ngay vào đùi của ngài. Tôi từ khi con Bộ Lư rút kim khỏi mông thì người như bay trên mây mơ màng, ông Côn thì trái lại, ngài như chim mới lột lưỡi tỉnh như sáo và tôi trong cơn mơ màng vì Morphin chìm dần vào giấc ngủ với giọng nói của ngài âm lượng như ngày càng cao và lớn. Có thể chút ảo giác tác động đến thính giác của tôi, nhưng rõ là Morphin đã như đánh thức cơ thể của ông hoạt động hết công suất. Sau đận đó con Bộ Lư còn chích cho tôi và ngài hưởng sái vài lần nữa.

Không hiểu nghiên cứu từ đâu, ông quả quyết là cộng sản có chương trình nhốt tù 3 năm một - nghĩa là bạn bị bắt sẽ tù 3 năm, bất kể tội gì. Sau đó sẽ gia hạn 3 năm khác, cứ thế - Sau này tôi nghe kể lại, ông chết vì tuyệt thực phản đối nhốt ông quá hạn của công thức 3 năm này. Tới đây mới nhớ, hình như ông kể là chuyên gia nghiên cứu về cộng sản trong chính phủ thời đệ nhất Cộng hoà thì phải?

Ông mãi yên nghỉ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét