Sau một hồi lách cách của tiếng mở khóa, cửa phòng tù bật mở ánh sáng chói chang tràn vào ngập căn phòng, cùng tràn vào với ánh nắng là một ông sư khất thực mặc bộ cà sa vàng ủng, tay khư khư ôm vạt áo trước bụng. Theo đà đẩy của cán bộ trại, ông bước vài bước vào hẳn trong phòng cùng với tiếng đóng sầm cửa, bóng tối ụp xuống như trước.
Bọn tôi im lặng chung quanh quan sát, đó là một nhà sư, còn rất trẻ, đầu cạo nhẵn bóng, tướng ốm yếu, được quàng quanh người bằng bộ áo khất thực màu vàng đã vấy bẩn nhiều chỗ, chắc cũng đã mặc lâu chưa giặt, tay cầm chiếc mũ vải cũng màu vàng giống bộ y phục, nhà sư trẻ cứ đứng im đầu gục xuống cằm không nhúc nhích, không nhìn ai!
Tôi nghĩ chắc bị quáng nhưng ông cứ thế đứng im, mãi sau anh trưởng phòng mới bước ra dắt ông ngồi xuống bệ xi măng, ông ngồi xuống xếp chân vào và cứ một thế ngồi im không cử động. Tôi tò mò quan sát ông, còn trẻ chắc khoảng 25 nhưng tôi cũng không chắc lắm, khuôn mặt dài, mũi nhọn, gầy ngẳng, nhỏ con.
Thời gian là lính tôi đã từng gặp những vị sư đi khất thực dọc đường chiến tranh từ Trảng bàng đến Tây ninh, giữa trưa nắng cháy hay trời mưa, đầu trần chân không tay ôm bình bát, các vị cứ thế ngón chân này đặt kế gót chân kia bước đi, không nhanh không chậm, nay một người bằng xương bằng thịt đang ngồi đây.
Bọn tôi xúm vào hỏi thăm, ông không trả lời, sau này mãi tận cho đến ngày chuyển trại vị sư trẻ này cũng không hề mở miệng nói một tiếng nào, đôi lần tôi thấy môi ông mấp máy, chắc đọc kinh, tôi có hỏi vài người bạn Phật giáo nói là vị này tu tịnh khẩu!
Vì không biết tên thật nên bọn tôi dựa vào hình dáng ông nhìn giống con chim sẻ, người gầy gò, đầu trọc lóc, mũi dài ra do khuôn mặt xương, không nhớ ai nghịch ngợm gọi là Kim Tước đại sư thay cho cái tên "thầy chim sẻ" bọn tôi đặt cho thầy!
Tiêu chuẩn nhập trại là một cái chén và muỗng nhựa, ông không nhận, thầy dùng cái mũ vải mầu vàng đội đầu để làm chén, chứ nhất định không dùng bất cứ gì cuả trại. Bạn tù ái ngại canh, cá... sợ dơ đựng ra chén ông trút tất cả vào mũ, thật kinh hoàng. Ông không nói đã đành, cả không tắm nữa và điều kinh khủng mà tôi vẫn nhớ là ông hầu như không tiêu, tiểu. Điều này, chuyện ít tắm thì bọn tôi phải đè thầy ra để tắm rửa vì vệ sinh toàn phòng, nhưng chuyện không đi tiêu tiểu và ăn uống trong cái mũ thì chịu! Ăn uống xong, thầy chim sẻ cũng không giặt hay rửa mũ, cứ thế đội lên đầu.
Một lần tắm rửa, một bạn tù sờ chim thầy, thấy còn múm, hắn lộn ra thử, đầu chim cuả thầy bao quanh một lớp ke dầy ụ, bọn tôi đè ông ra, bọn tù vừa rửa cho thầy vừa trầm trồ, thầy vẫn còn trinh!
Cán bộ quản giáo chắc cũng khó chịu vì bộ quần áo vàng cuả thầy nên đặc biệt phát cho ông một bộ đồ tù màu xanh nhạt, ông nhất định không mặc, bỏn phải huy động mấy người tù lao động đè ra cởi cái áo tu để thay vào bộ đồ tù, bọn tôi chứng kiến từ đầu tới cuối lúc bọn tự quản đè ông ra lột quần áo ngay trước cửa phòng, thầy dẫy giụa thật lực nhưng không hề phát ra một tiếng nói nào, chỉ vài tiếng ú ớ từ cuống họng! Nhìn ông lọt thỏm trong bộ đồ tù mới bằng vải tám màu xanh lam, giống một phật tử hơn là thầy chuà, ông bẽn lẽn như lúc bị bọn tôi lột truồng ra tắm, nhìn thấy tội tội, thời gian ngắn sau thầy bị chuyển phòng, từ đó tôi không biết gì về thầy nữa.
Không biết giờ thầy ở Phật phương nào?
Hình trên mạng. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét