Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018

Tao ngộ 11: Ba ông đạo diễn.

Đạo diễn Hoàng vĩnh Lộc.

Ông nhìn giống một con dơi rất to, ngồi xếp bằng hai tay chống xoè ra hai bên, lớp da hai bên từ hông xéo lên nách như hai cánh dơi phập phồng, miệng há vừa thở cùng tiếng ư ứ, khò khè từ trong lồng ngực lép, sương sườn từng dẽ nổi lên nhấp nhô theo nhịp, ông bị suyễn rất nặng.

Ông ý, theo như lời kể đã đoạt giải lực sỹ đẹp tại Hà nội thập niên trước khi Pháp thua trận, nhưng người đang ngồi đây là một trung niên râu ria, người to ngang cao khoảng 1,8m thân hình mỏng dẹp và rất nhiều da. Do ngày xưa ổng tập thể hình, đoạt giải vô địch lực sỹ đẹp Bắc phần, làm tài tử điện ảnh và đạo diễn phim, vào đây ông đang bị suyễn nặng và sụt ký nhanh nên bắp thịt teo lại, phần da hai bên ngực và nách trước kia làm cho bao đôi mắt cuả  các cô gái ngưỡng mộ nay chùng xuống như da hai cánh cuả con dơi xoè ra mỗi khi ông ổng ngồi thở khò khè ư ử!

Những lúc không bị cơn suyễn vật, hứng khởi lên ông kể lại những chuyện tình, những bóng hồng đi qua cuộc đời, ông là đạo diễn kiêm tài tử điện ảnh, lối kể chuyện xxx trần trụi hấp dẫn làm bọn tù trẻ như tôi nghe và nuốt nước miếng ừng ực, ông cứ ngày này nối ngày kia dẫn chúng tôi đi theo từng cuộc tình của ông với cô ca sỹ này, rồi đến minh tinh màn bạc kia, những hoa khôi từ Hànội vào đến Sàigòn suốt dọc theo những biến động của đất nước, từng chi tiết hừng hực hừng hực làm bọn tôi như lên đồng theo từng cú phiêu lưu tình ái cuả ông. Ông là tài tử đóng trong bộ phim 'Chúng tôi muốn sống' mà chắc nhiều người miền Nam còn nhớ?

Trong tù ngột ngạt, nóng và chen chúc như cá nhốt trong chậu, lại thêm bệnh suyễn được chữa bằng thuốc Xuyên tâm liên nhưng ông vẫn sống lai rai, chỉ là hơi khó thở chút, ông đặc biệt rất vui tính, những chuyện kể cuả ông về giới nghệ sỹ phim ảnh từ thời khai sinh non trẻ ngoài Bắc cho đến ngày gãy súng thật là cuốn hút, chen giữa những lúc kể chuyện là những cơn suyễn đến đều đặn.

Bình thường khi ông đứng người cao lớn nhìn rất oai dũng, nhưng khi cơn suyễn lên ông đạo diễn ngồi chống hai tay, người rướn tới phiá trước, cố sức lấy hơi để thở, lớp da ngoài cứ bập bùng như trái bóng bơm thiếu hơi, ông cố thở còn bọn tôi ngồi ngắm, nhìn ông như cái bong bóng phập phồng, bọn tôi chỉ biết ngồi chờ ông khoẻ lại kể tiếp chuyện xưa.

Đạo diễn Minh đăng Khánh.

Hai ông đạo diễn nằm cách nhau một chiếc chiếu, ông này thì lại khác hẳn, Ông Minh đăng Khánh có dáng trí thức với cặp kính và khổ người trung bình, ăn nói lưu loát, nhỏ nhẹ nhưng có vẻ dưới cơ, ông đang thao thao chuyện gì nếu đạo diễn Hoàng vĩnh Lộc chen vào là ông im liền nhường lại. Thời gian này thực hiện chủ trương triệt tiêu nền văn hoá miền Nam, nên đã có việc hốt gần như toàn bộ các văn nghệ sỹ miền Nam vào tù, sau này tôi biết cũng cùng thời điểm đó ở ngoài xã hội đồng thời là chiến dịch tiêu hủy đốt hầu như toàn bộ những văn hoá phẩm cuả miền Nam.

Tôi không có mấy ấn tượng với ông Minh đăng Khánh, tuy là hai người đạo diễn này cùng ở chung với tôi, chắc vì ấn tượng với ông Hoàng vĩnh Lộc quá mạnh nên những ký ức về ông này tôi không có nhiều, chỉ có điều là bất cứ trong mọi cuộc nói chuyện, khi ông Hoàng Vĩnh Lộc nói, thì ông Minh Đăng Khánh như lùi xuống bên cạnh chịu lép, có thể chỉ là cảm nhận riêng của tôi, hay là do đẳng cấp nghề nghiệp từ ngoài đời, nhưng điều dễ nhận thấy nhất là cái hào quang của người này hoàn toàn phủ mờ người kia, ở đây là hai ông đạo diễn phim của Sàigòn!

Cả hai đều đã chết sau khi ra tù, nghe kể lại ông Minh đăng Khánh chết trong nghèo khó, ông Hoàng vĩnh Lộc thì tôi không rõ!

Hình mạng: Hoàng vĩnh Lộc và gia đình.
Ông đạo diễn hồi chánh.

Ở Z30C trong đội tôi có một anh đạo diễn gốc từ VC, trong trại có một lần duy nhất chiếu phim tuyên truyền về Đồng tháp mười, cả trại bị bắt ngồi xếp hàng trong sân coi, phim quay thời chiến, chẳng có gì ngoài tuyên truyền về kháng chiến chống Mỹ, nhưng khi phim quay cận cảnh kể về đời-sống-chiến-đấu của những cán bộ cách mạng, bọn tôi ồ lên khi thấy một anh tù trong đội đang hiện diện chình ình trên màn ảnh lớn.

Mãi sau này, anh chàng tù mới tiết lộ thân phận, anh từ ngoài Bắc được đi du học về lớp đạo diễn điện ảnh bên Ba lan, tốt nghiệp xong anh được điều vào Nam làm phim trong vùng Đồng tháp mười, anh và cô diễn viên xinh đẹp trong đoàn làm phim yêu nhau, nhưng vì bị cơ quan đoàn thể cản trở nên hai người cùng đào thoát ra hồi chánh, sau 75 anh bị bắt vào đây.

Anh giờ thành khán giả bất đắc dĩ bị bắt phải coi lại cuốn phim do chính anh đạo diễn, chuyện đời lắm tao ngộ trái ngang! Hí hí

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét