Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

Chuyện Biệt kích: Núi Bà Đen 2/4

Tấn công - Núi Bà Đen

Tháng 5 năm 1968.  
Câu chuyện mà sau này đã được nhiều người gọi là "vụ tàn sát Núi Bà" bắt đầu vào một đêm trăng sáng vào lúc 21:45 tối ngày 13/05/1968. Nhóm Quân báo mới vừa được bố trí ở đây và hệ thống tác chiến điện tử chỉ vừa chính thức hoạt động tuần trước, và nhóm trực đêm đang đến ca làm nhiệm vụ bên trong Đảnh. Trung sỹ Beeson là người chỉ huy, và anh cùng với hạ sỹ nhất Goldberg đang giám sát hệ thống truyền tin vô tuyến cuả bộ đội Bắc Việt dọc theo đường mòn Hồ Chí Minh tại phía trong biên giới Campuchia, phần còn lại của đội quân báo đã xuống ca trực ban ngày, họ được nghỉ đêm và sẽ trở lại vào buổi sáng sớm. Chuyên viên tín hiệu Morse Jeff Haerle và "Smitty" Smith đã về đến doanh trại của họ, hạ sỹ nhất Brocato và một trong những người lính khác đã đến khu nhà ăn để tìm chút gì cho một bữa ăn muộn. Điều kiện sống trên đỉnh núi "The Rock" thì không thoải mái lắm, nhưng thực phẩm ở đây rất là đặc biệt không chê vào đâu được, nó góp phần nâng cao tinh thần binh sỹ đáng kể.  

Những người lính biệt kích trong nhóm không phải làm nhiệm vụ canh gác đang tụ tập trong hầm chính cuả nhóm thưởng thức tài nghệ cuả Jimmy Durante trên chiếc truyền hình mờ mịt đen trắng khi họ nghe một tiếng nổ lớn. Những người lính biệt kích nghĩ rằng đó là tiếng đạn súng cối bắn hoả châu đêm... nhưng càng ngày tiếng nổ càng nhiều và lớn hơn; họ nghe tiếng đất đá và mảnh đạn văng vào mái nhà, và nhận ra có điều bất thường. Chộp lấy vũ khí cá nhân, những người chiến binh phóng chạy ra ngoài. Bóng đêm yên ả bất chợt bùng lên thành một khối lộn xộn ồn ào với tiếng nổ và lửa cháy. Đạn B40 và đạn cối 82 ly nổ chát chúa trên nóc các boongke và các căn nhà chính, vung ném tung toé ra chung quanh những đợt sóng kinh hoàng của các loại đất đá và mảnh thép nóng hổi sắc lẻm, đạn pháo cũng đồng thời làm cho mấy căn  nhà chính bắt lửa cháy bừng bừng. 

Trong tình trạng bình thường, chỉ có một nửa các lô cốt phòng thủ có người gác cùng một lúc, và cứ luân phiên từ ngày sang đêm thay nhau như vậy. Các lô cốt có người gác nổ súng chống trả với vũ khí tự động và súng máy, nhưng một vài lô cốt đã nhanh chóng bị loại khỏi vòng chiến bởi súng cối và B40 thổi trực tiếp. Một lực lượng lớn địch quân di chuyển đến bãi đậu trực thăng phía dưới, là khu vực nằm bên ngoài vành đai phòng thủ. Địch nhanh chóng thiết lập một bộ chỉ huy tạm thời với máy truyền tin và một nhóm cơ động nhỏ để bảo vệ, và sau đó chia thành các nhóm nhỏ hơn tấn công ngược lên khu lô cốt, một nhóm địch di chuyển ngược lên dốc về phía Chùa ở đầu núi, đội nhỏ khác của Vc chạy đến phiá kia đỉnh núi và tản rộng ra, thành từng nhóm nhỏ hơn nữa tấn công về phiá những căn nhà và khu hầm cuả sĩ quan chỉ huy căn cứ.

Tường thật từ nhóm tác chiến điện tử: 

Khi nghe tiếng đạn cối và B40 nổ rền chung quanh, Beeson và Goldberg nhanh chóng chặn chiếc cửa đã bị khóa của căn pháo đài đá họ đang làm việc và bắt đầu phá hủy các tài liệu mật. Trung sỹ Beeson gọi điện cho Đại úy Carter, sĩ quan chỉ huy của đội tác chiến điện tử 372 tại Củ Chi báo cáo với ông là họ đang bị tấn công, vị chỉ huy ra lệnh báo cáo mỗi năm phút và chỉ thị cho viên trung sĩ tiến hành phá hủy các thiết bị tối mật của mình càng nhanh càng tốt không để bất cứ thiết bị nào lọt vào tay địch quân. 

Một lát sau, một tiếng đập rất lớn vào cánh cửa. Hai người lính Mỹ đã di chuyển những chiếc bàn nặng nhất của họ chặn vào cửa. Nắm chặt súng của họ, hai người lính đưa lưng về phía những chiếc bàn và đẩy với tất cả sức mạnh của mình hầu chống lại quân địch đang cố gắng đẩy vào. Chiếc cửa nặng nề và gia cố đặc biệt đã đứng vững. Đột nhiên một tràng đạn súng tự động bắn xuyên qua chiếc cửa sổ cao nhỏ bên trên, đạn văng tứ tung xung quanh phòng, những tiếng đạn chát chuá liên tục lập lại bên trong những bức tường đá trong khi Beeson và Goldberg cùng nhau nép sâu xuống phiá dưới gầm chiếc bàn kim loại làm việc nặng nề. Tiếp theo đó là hai tiếng nổ lớn đinh tai khi chiếc máy phát điện và các loại ăng-ten định hướng trên nóc Chùa đã bị thổi bay đi mất dạng khi những gói bộc phá phát nổ. Bên trong toà nhà chợt tối xầm, đèn điện biến mất, các điện đài im tiếng, tất cả điều có thể làm lúc đó đối với hai người lính là ngồi xổm xuống bên trong pháo đài của họ ôm chặt súng và chuẩn bị đón nhận bất cứ điều gì xảy đến tiếp theo. 

Một lượng lớn địch quân đã di chuyển lên phía bên trái của căn cứ được che phủ bởi một đoạn tường bằng bê tông từ sân bay trực thăng. Vc tung các bó bộc phá và ném lựu đạn vào phòng ăn, khu hầm ngủ, các khu hầm sĩ quan và câu lạc bộ, một vài căn nhà trong số đó đã đang cháy phừng phừng vì trúng đạn pháo kích. Căn nhà cuả nhóm lực lượng đặc biệt A/324 đã bị phá hủy hoàn toàn khi một trái B40 bắn trúng ngay bình ga Butane gắn bên cạnh ngôi nhà. 

Gần như tất cả những người quân nhân truyền tin trẻ trong căn cứ không có mang theo vũ khí và đang cố gắng ẩn núp, trốn vào trong bóng tối, vài người đang hiện diện tại chỗ câu lạc bộ nhỏ, nhưng hầu hết đều đang ngủ khi bị địch quân tấn công. Với những tiếng nổ lớn kinh hoàng, tiếp theo lửa và khói dày tràn ngập, thật là may mắn cho bất cứ người lính nào có thể thoát ra khỏi các tòa nhà hầu nương trong bóng tối để ẩn nấp, họ đã hầu như không mang theo người bất cứ thứ gì. 

Các chiến binh Lực lượng đặc biệt và lính bộ binh bám trong các lô cốt tiếp tục chiến đấu và tìm cách rút ra ngoài để cố gắng tái nhóm hầu phản công lại địch quân. Vài người lính Mũ nồi xanh sau khi bị đánh bật ra khỏi hầm trú ẩn của họ cố di chuyển đến khu vực hồ chứa nước và gặp được khoảng hai mươi người lính trẻ đang giấu mình ở đó giữa những tảng đá. Hầu hết các người lính trẻ này đã bị lôi ra khỏi giường ngủ khi cuộc tấn công bắt đầu và không mấy người có đầy đủ quần áo trên người, một số chỉ đi giày và quần xà-lỏn, vài người đang bị thương. Những người lính trẻ lộ vẻ khiếp đảm rõ ràng trên khuôn mặt, một số người đang khóc, và cả nhóm chỉ có tổng cộng bốn khẩu súng trên tay. Hầu hết những người lính trẻ này là lính truyền tin với rất ít kỹ năng đào tạo căn bản bộ binh và càng không có kinh nghiệm chiến đấu, do đó nhóm chiến binh mũ nồi xanh đã nhận trách nhiệm điều khiển và bảo vệ nhóm. 

Một vòng đai phòng thủ được thành lập với trang bị vũ khí tối thiểu của họ, và các chiến binh sơ cứu những người bị thương với những gì họ có sẵn trong tay. Một trong những biệt kích có đeo theo một máy vô tuyến liên lạc đã liên hệ được với Katum và sư đoàn 25, anh được thông báo cho biết chiến đấu cơ AC47 "Spooky" đang trên đường đến để yểm trợ họ. Mỗi Spooky được trang bị ba khẩu Mini với cỡ đạn 7.62 ly có thể bắn với tốc độ 6.000 viên mỗi phút cho một khẩu, tổng cộng 18.000 viên đạn/phút cho ba khẩu súng. nó có thể bắn trải đều cứ cách 1,5 mét một viên đạn trên một diện tích kích thước của một sân bóng đá trong một lần xiết cò súng chỉ dài 3 giây, nó cũng đồng thời mang theo MK24, loại hoả châu có thể được bắn xuống từ máy bay từ từ hạ xuống mặt đất bằng dù, với độ sáng tương đương 2.000.000 candlepower (hai triệu nến). Những người lính biệt kích nằm lại với nhóm lính trẻ, quan sát quân Vc, và chờ đợi chiếc Spookys bay đến, thời gian còn rất dài trước khi bình minh đến chiếu sáng trên đỉnh núi. 

Một nhóm khác gồm bộ binh Mỹ và biệt kích cũng đã tập hợp lại trong một trong những căn hầm bị phá hủy và tổ chức một vành đai phòng thủ. Những người lính chỉ nằm im chứ không dám bắn vì họ không thể xác định mục tiêu là bạn hay địch quân trong bóng tối, đạn dược cũng gần cạn, họ có thể nghe thấy quân Việt Cộng gọi với nhau khi họ lục soát các hầm đã bị bộc phá phá hủy và đi vòng quanh trại tìm bắn những người lính Mỹ bị thương. Một người lính bộ binh đã cố gắng rời khỏi chu vi phòng thủ và tìm tới được khu hầm đạn gần Chùa, anh tìm được một súng phóng lựu M79 và hai thùng lựu đạn, và một mình di chuyển đến một hầm trú ẩn khác, từ nơi này anh đã trút tất cả hoả lực có trong tay xuống vị trí địch quân đặt súng cối tại khu vực sân bay trực thăng phiá dưới. Quân tấn công Vc bắt đầu rời khỏi khu vực ngay không lâu sau đó. Lúc này đồng hồ chỉ chính xác là 23:30. 

Cũng vào ngay lúc này, cứu tinh xuất hiện ngay trên đỉnh núi. Một chiếc trực thăng chiến đấu Huey đến từ Lữ đoàn Kỵ binh 17, và chiếc chuyên cơ "ma quái" Spooky đầu tiên từ Phi đoàn 5 Không quân đến bắt đầu tấn công các lực lượng của đối phương. Thời tiết vẫn còn đang rất tốt và hai chiếc máy bay đã thu hút hỏa lực phòng không cuả địch từ chân núi làm bẩu trời rực sáng. Chiếc gunships Spooky tấn công bên sườn núi bắn tung toé khu vực bên ngoài chu vi phòng thủ của căn cứ với súng minigun, các phi công với ý định ngăn chặn bất kỳ sự xâm nhập thêm của quân địch vào khu căn cứ này và hy vọng sẽ đẩy nhanh thêm ý định rút lui của địch quân, chiếc gunships được hướng dẫn bởi một chiến binh biệt kích sống sót sau đợt tấn công mở màn của Vc vào căn cứ và vẫn còn giữ được một điện đài còn có thể hoạt động. 

Một chiếc Spooky thứ hai đến khu vực núi đúng vào 01:00, tuy nhiên vào đúng thời điểm này một màn sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ đỉnh núi trong vòng hơn ba mươi phút, và nó đã gây trở ngại rất lớn cho những chiếc máy bay trong việc tác xạ, tấn công vào các địa hình. Rất khó để nhìn thấy mục tiêu tấn công, ngay cả với hoả châu chiếu sáng rực, các chiến đấu cơ tiếp tục nhận lãnh hoả lực phòng không đối phương lúc nặng lúc nhẹ từ hai bên sườn và chân núi, vào lúc 02:00 giờ, một cơn mưa nặng kéo đến và trời mưa tầm tã kéo dài trong suốt vài giờ liền. Mặc dù thời tiết không thuận lợi, các gunships vẫn thi hành nhiệm vụ cho đến khi súng cuả họ hết đạn, lúc này là  02:30 . Một trong những chiếc máy bay trụ lại trong khu vực tiếp tục thả pháo sáng cho đến khi thời tiết trở nên quá tệ và nhiên liệu xuống thấp hết cỡ, cuối cùng buộc nó phải bay trở về căn cứ.

Còn tiếp...

2 nhận xét:

  1. hay hehe,lại phải hóng rồi, anh tang đc cỡ chữ to ra thì tốt, với bỏ cái capcha đi cho tôi dễ cồng thì quý quá

    Trả lờiXóa
  2. Anh biên bài hay dưng mà văn phong giống thằng Google Translate ấy nhẻ. Cần tí chất tục hoặc chất thơ cho nó diên - dáng anh nhẻ.

    Trả lờiXóa